Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói lời nào, cô không biết mình đã nghĩ quá nhiều hay sao, cô luôn cảm thấy rằng anh có ý khác khi hát đoạn này. Cô lắc đầu, ngăn mình nghĩ theo hướng quyến rũ hơn.
“Không hay à?” Thấy cô lắc đầu, anh lại ngâm nga, ngâm đi ngâm lại mấy lời bài hát đó. Tống Hân Nghiên phát hiện ra rằng anh làm vậy là có chủ đích, nếu không thì hai dòng đầu rõ ràng là bắt tai hơn, nhưng anh lại cố tính hát mỗi mấy dòng này.
“Anh đừng hát nữa được không? Ồn ào quá!” Tống Hân Nghiên cắt ngang tiếng hát của anh, ghét bỏ nói.
Thẩm Duệ quyết tâm chống lại cô, anh không những không dừng lại mà còn hát to hơn. Tống Hân Nghiên trợn mắt tức giận, cái tên điên ấu trĩ này.
Thẩm Duệ đảo mắt qua, nhìn thấy cô đang trừng mắt, anh đột nhiên giảm tốc độ, đánh tay lái, xe dừng ở lối vào một con hẻm nhỏ, anh cài số tắt dây an toàn, thoáng một cái đã hành động xong.
Tống Hân Nghiên sợ đến mức quay đầu lại nhìn anh, giận dữ nói: “Thẩm Duệ, anh làm gì vậy?”
Thẩm Duệ vươn tay cởi dây an toàn của cô, hai tay vòng xuống dưới cánh tay cô, cứng rắn nâng cô lên, để cô ngồi lên đùi mình. Tống Hân Nghiên đang ngồi trên đùi anh, hơi thở của cô nồng nặc mùi kích thích tố tỏa ra từ cơ thể của người đàn ông, chưa kịp phản kháng thì cô đã cảm thấy bàn tay to lớn của anh vén váy cô lên, kéo quần lót của cô xuống rồi vỗ vào mông cô, trong xe vang lên tiếng đánh mông giòn tan.
Tống Hân Nghiên bị đánh đến mức đơ người ra một chút, sau đó cô hét lớn: “Thẩm Duệ, anh đang làm gì vậy hải”
“Lần trước anh đã cảnh cáo rồi, đừng có trừng mắt với anh” Nói xong, Thẩm Duệ lại tát vào mông cô cái thứ hai, năm dấu tay từ từ xuất hiện trên bờ mông trắng nõn của cô: “Em biết sai chưa?”
Cơn đau nhói từ mông khiến cô đau đớn tột cùng, anh cởi quần cô ra rồi đánh cô giữa ban ngày ban mặt, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, cố gắng gượng dậy nhưng Thẩm Duệ kiên quyết giữ chặt cô trên đùi mình, anh đánh cô thêm một cái nữa, giọng anh trở nên nghiêm khắc hơn: “Khó nói câu em biết sai rồi như vậy à?”
“Em không sai, không sai gì cả, em cứ trừng mắt nhìn anh đấy thì làm sao?” Tống Hân Nghiên nổi loạn, như thể cô bị anh ép cho nổi điên, càng giống như cô đang giận dõi với anh vậy.
Khi Thẩm Duệ nghe thấy những lời cố ý của cô, anh tức giận đến mức để lòng bàn tay to của mình lên bờ mông ửng đỏ như máu của cô, cô theo phản xạ có điều kiện hơi căng chặt mông lên, nước mắt rưng rưng, vừa ủy khuất ừa đáng thương: “Sao anh đánh em?”
Da cô tê rần, bàn tay đánh xuống, bờ mông trắng nõn đầy dấu tay, anh rất đau lòng, ngón tay nhẹ nhàng xoa vào nơi anh đánh, thấy cô im lặng, anh nói: “Sau này em không được phép trừng mắt nữa có nghe không?”
Tống Hân Nghiên nằm ở trên đùi anh không lên tiếng, Thẩm Duệ xoa xoa, vốn dĩ đã cảm thấy đau lòng, thật sự cô đã làm anh nổi giận một chút. Vừa rồi anh không nhận ra, nhưng khi anh nhìn xuống, anh mới biết cô đang ngồi trên đũng quần của mình.
Một luồng khí nóng từ bụng dưới truyền đến, cơ thể anh lập tức phản ứng, bộ phận trọng yếu thức tỉnh, thô cứng chọc vào hai cánh hoa môi của cô.
Tống Hân Nghiên nhanh chóng phát hiện ra có điều gì đó không ổn, trong tiết trời thu mát mẻ, chiếc quần anh đang mặc mỏng manh, hơi nóng tỏa ra qua lớp vải mỏng, nóng đến kinh người. Mặt Tống Hân Nghiên lập tức đỏ bừng lên, cô vội vàng đứng dậy, trong lúc hoảng loạn, cô lỡ đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên chỗ giữa hai chân anh, bên tai cô lập tức vang lên tiếng thở hổn hển của anh.
Tống Hân Nghiên nóng lòng muốn đào một cái hố trên mặt đất, người đàn ông này đúng là có thể động dục mọi lúc mọi nơi.
Thẩm Duệ “Hừ” một tiếng, người phụ nữ trước mặt anh hai má đỏ bừng như sắp bật máu, trông xinh đẹp đến mức máu trên người anh đều chảy ngược, anh nắm lấy vai cô, vòng tay nhấc cô ngồi ở trên đùi của anh, môi mỏng hung hăng áp lên môi cô mãnh liệt hôn.
“Hân Nghiên, chúng ta làm đi” Anh không thể kìm chế được nữa, anh chỉ muốn đè cô xuống, hung hăng yêu cô.
Tống Hân Nghiên vô cùng sợ hãi. Rõ ràng là mới cách đây một giây, anh vẫn đang ngược đãi mình, vậy mà một giây tiếp theo đã hóa thành một con sói. Cô lắc đầu nguầy nguậy: “Không, em không muốn làm”
Một lúc lâu sau, Thẩm Duệ mới buông cô ra thở hổn hển, trán anh dán lên vầng trán mịn màng của cô, hơi thở thiêu đốt phả vào mặt cô, anh cũng không thể không để ý gì mà chiếm hữu cô ngay tại đây được.
Những nỗi sợ hãi cứ liên tiếp ập đến với Tống Hân Nghiên, thấy anh dừng lại, cô bò trở lại ghế, cố gắng áp chế cảm xúc của mình càng nhiều càng tốt. Người đàn ông này chỉ đơn giản là quá đáng sợ rồi, đang ở trên đường, mặc dù có rất ít người đi bộ và không có nhiều phương tiện qua lại, nhưng giữa ban ngày, làm sao anh có thể...
Thẩm Duệ điều chỉnh được hô hấp của chính mình, anh khởi động xe với vẻ mặt vô cảm, lùi xe lại rồi lái xe trở lại đường chính. Trong xe yên lặng đến nỗi Tống Hân Nghiên phải giữ hơi thở của mình ở mức nhỏ nhất, vì sợ rằng cô sẽ vô tình chọc tức anh.
Trong vài giờ họ gặp nhau, cô gần như là người châm ngòi cho một cuộc chiến, cô thực sự rất sợ.
Thẩm Duệ không trêu chọc cô nữa, tập trung lái xe.
Vài giờ sau, khi xe chạy vào Đồng Thành, Tống Hân Nghiên nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ xe, cảm thấy có chút ngột ngạt. Sau mấy ngày trốn tránh, cuối cùng cô cũng phải quay lại mảnh đất này và đối mặt với những chuyện mà cô không muốn đối mặt với chúng thêm lần nữa.
Như thể biết được suy nghĩ của cô, Thẩm Duệ đưa tay ra, nắm lấy tay cô. Cảm thấy bàn tay cô đang run rẩy trong lòng bàn tay anh, ngón tay cái của anh nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay cô: “Hân Nghiên, đừng sợ, có anh ở đây.”
Tống Hân Nghiên giật bắn người, nhưng không rút tay lại, cô đơn giản để anh nắm tay mình. Ở ngã tư phía trước, chiếc xe lái sang bên trái, Tống Hân Nghiên vội vàng nói:”Thẩm Dụê, anh đi sai đường rồi, rẽ phải mới về được Kim Vực Lam Loan.
“Chúng ta trở về Y Uyển.” Thẩm Duệ nhàn nhạt nói, địa chỉ của Kim Vực Lam Loan đã bị lộ, cô tiếp tục sống ở đó cũng không an toàn lắm. Hơn nữa, cô vẫn chưa tha thứ cho anh, anh không thể đặt cô ở nơi mà anh không thể nhìn thấy, vì như vậy anh không thể yên tâm được.
Tống Hân Nghiên đột nhiên quay lại nhìn anh, nghĩ đến một người phụ nữ khác sống ở Y Uyển cô cau mày: “Em không muốn đến Y Uyển, anh đưa em về nhà đi.”
“Anh đã trả nhà ở Kim Vực Lam Loan cho em rồi, tất cả đồ đạc của em đã được đóng gói và gửi đến Y Uyển. Bây giờ Y Uyển mới là nhà của em, là nhà của em cả đời.” Giọng Thẩm Duệ trở nên cứng rắn hơn.
Tống Hân Nghiên rụt tay lại, cô trừng mắt nhìn anh, “Thẩm Duệ, anh dựa vào cái gì mà giúp em trả nhà?”
“Anh là người đàn ông của eml” Nay tại giờ phút này, Thẩm Duệ độc đoán, mạnh mẽ, không để cô chống cự nữa.
Lúc trước anh hứa hẹn quan hệ bí mật với cô chỉ là do lời đe dọa của ba anh, bây giờ cô đã biết, anh không sợ gì nữa, cũng không cần chơi trò tình ái lén lút với cô nữa, anh muốn ai cũng phải biết rằng Tống Hân Nghiên là người phụ nữ mà anh muốn, là người phụ nữ của anh, không ai được phép xen vào.
“Em không muốn sống cùng anh, anh cũng không có quyền trả nhà của em.” Tống Hân Nghiên rất vội vàng, cô mới bỏ nhà đi mấy ngày, khi trở về đến cả chỗ để ở cũng không còn. Người cô không muốn gặp bây giờ là anh, hiện tại cô cũng không định tha thứ cho anh, sao có thể đồng ý sống chung với anh được chứ?
“Em không có lựa chọn nào khác đâu!” Giọng điệu của Thẩm Duệ thờ ơ, nhưng rất kiên định.
Tống Hân Nghiên tức giận đến phát điên: “Thẩm Duệ, anh nói mấy cái có lý một chút được không?”
“Không nói.” Thẩm Duệ liếc xéo cô, lần này sau khi cô rời đi, anh càng kiên quyết và không thể để cô sống bên ngoài một mình được nữa. Nếu không, anh không biết cô chạy trốn cùng người đàn ông khác lúc nào, như vậy rất nhục nhã, anh trải qua một lần là đủ rồi.
“..” Tống Hân Nghiên cay đắng, nhiều người hay nói đừng lý do lý trấu gì với một sinh vật sống chảy máu bảy ngày một tháng, anh ta đâu có mất máu đâu mà tại sao cứ như nước đổ đầu vịt vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]