Lái xe đi được một đoạn, trong xe bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc cực kỳ chói tai.
“… Chưa bao giờ cảm thấy em đáng ghét, tôi yêu tất cả mọi thứ thuộc về em. Có em mỗi ngày đều trôi qua thật trong lành, nhờ có em ánh nắng càng thêm rực rỡ, cũng nhờ em mà đêm tối chẳng còn mịt mờ, em là mây trắng còn tôi là trời xanh…”
Thẩm Duệ theo bản năng nhìn về phía cái túi ở ghế lái phụ, tiếng chuông là truyền ra từ trong túi. Anh dừng xe ở ven đường, anh cầm lấy túi mà mở khóa ra, tiếng chuông lại càng chói tai hơn: “… Em là quả táo bé nhỏ của tôi, dù có yêu thương thế nào vẫn cảm thấy không đủ…”
Khóe môi Thẩm Duệ khẽ nhếch lên, gu thưởng thức âm nhạc như vậy, thật sự rất hợp với con người Tống Hân Nghiên. Anh bấm nút nhận điện thoại, còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng Tống Hân Nghiên nói năng liên hồi, nói xong cô vẫn còn thở gấp, đủ thấy cô đang sốt ruột như thế nào.”
“Cô Tống cũng có thể đưa ra một cái giá trước, nếu như tôi hài lòng có thể trả lại túi cho em.”
Tống Hân Nghiên từ trước giờ chưa từng nói chuyện điện thoại với Thẩm Duệ, thậm chí số lần cô nói chuyện với anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng khi Thẩm Duệ vừa lên tiếng, cô lập tức nhận ra giọng nói của anh: “Chú, chú Tư?”
“Ngoan, gọi anh Tư.” Thẩm Duệ nghiêm nghị sửa lại xưng hô.
“…”
Giọng nói của anh trầm thấp, lại giống như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/276759/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.