Tống Hân Nghiên đi ra khỏi biệt thự, từ đằng xa đã nhìn thấy Đường Diệp Thần đứng dưới gốc cây hòe hút thuốc, trong nháy mắt này, cô dường như trở lại năm năm trước, Đường Diệp Thần từ ngoài tường bò vào, ngồi trên cây hòe già, miệng ngậm một bông hồng đỏ rực, dùng ánh mắt tình cảm nồng nàn nhìn cô, vô lại nói: “Hân Nghiên, anh yêu em, anh muốn ngủ cùng em, em đồng ý gả cho anh nha, để anh được hợp pháp ngủ cùng em, chăm sóc em cả đời, được không?”
Lúc ấy cô cảm thấy lời cầu hôn của anh ta thật lãng mạn khiến người ta đỏ mặt tim đập loạn, giờ phút này hồi tưởng lại, cô mới phát hiện lúc đó sao cô lại ngốc như vậy, nghe không hiểu được ý nghĩa sâu xa của anh ta. Anh ta cưới cô chỉ là muốn ngủ cùng cô mà thôi, cho nên lúc anh ta biết thân thể cô đã không còn trong trắng, anh ta mới có thể xoay người tuyệt tình như vậy.
Cô từ từ đi qua, dừng lại cách anh ta hai bước, trong không khí thoang thoảng mùi hoa hòe, mùi hương lớt phớt dễ ngửi. Cô ngửa đầu nhìn những chùm hoa màu trắng, ánh mặt trời xuyên qua từ kẽ lá chiếu xuống, tạo thành một hình bóng loang lổ trên khuôn mặt của cô.
Đường Diệp Thần dập tắt điếu thuốc, tất cả chất vấn đã chuẩn bị xong, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng cô nhắm mắt lại ngửi hương hoa, phút chốc những câu hỏi chất vất ấy lại nghẹn ở cổ họng. Cô vẫn đẹp như lúc mới gặp, chỉ là bây giờ cô đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/276754/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.