Tống Hân Nghiên vừa bước chân ra đến lề đường đã bị một sức lực cực mạnh kéo lại, sau đó sống mũi cô đập vào một lồng ngực rắn chắc, đau đến mức cô phải che mũi không ngừng hít sâu, đau quá!
Thẩm Duệ nắm thật chặt cổ tay cô, giật mạnh xuống quát lên: “Chết tiệt, em có biết em đang làm gì không?”
Tống Hân Nghiên bị giọng nói quát lên của anh khiến màng nhĩ cũng chấn động, cô ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn anh, dường như không hiểu tại sao anh lại bày ra vẻ mặt như muốn bóp chết cô vậy, cô bị dọa sợ rụt đầu lại, ngập ngừng nói: “Cháu… Cháu đương nhiên biết.”
Thẩm Duệ rũ mặt nhìn cô chằm chằm, Tống Hân Nghiên có một đôi mắt phượng cực kì quyến rũ, nhưng bởi vì mới khóc nên lúc này hai mí mắt đã sưng húp, lại còn đang trợn mắt nhìn chằm chằm anh cực kì buồn cười, anh hừ lạnh: “Vậy em nói xem, em định làm gì thế?”
Tống Hân Nghiên đưa tay chỉ chiếc nhẫn kim cương đang rơi giữa đường xe chạy, cô nói: “Vừa nãy cháu thấy có một chiếc nhẫn bị rơi trên đường, cháu muốn đi nhặt nó lại.”
Thẩm Duệ nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, quả nhiên nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương đang nằm lẳng lặng giữa dòng xe cộ qua lại. Anh trợn mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương nằm đó, chợt phát hiện hành động cuống cuồng chạy đến đây vừa rồi của mình buồn cười cỡ nào.
Anh cho rằng cô muốn tự tử, kết quả cô lại chỉ muốn nhặt cái nhẫn chết tiệt này lại.
Lần đầu điên trong đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/276749/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.