Tiếng chuông chói tai cắt ngang sự tĩnh lặng lúc nửa đêm, Tống Hân Nghiên mồ hôi nhễ nhại tỉnh dậy. Cô mờ mịt nhìn chiếc điện thoại di động đang rung liên hồi trên tủ đầu giường, vừa ấn huyệt thái dương đau nhức vừa giơ tay cầm điện thoại lên nghe máy. “Xin chào?” “Bà Đường, xin chào, đây là đội cảnh sát giao thông số một, chồng và chị gái cô chơi xe rung bị rớt xuống sông, phiền cô đưa hai bộ quần áo qua đây…" Những lời phía sau của cảnh sát giao thông, Tống Hân Nghiên không nghe lọt được một chữ. Trong đầu cô cứ vang lên một câu nói, chồng và chị gái cô chơi xe rung lao thẳng xuống sông… Đệt, phải chơi dữ dội đến mức nào mới rớt xuống sông chứ? "Xin chào, alo? Bà Đường? Cô có nghe thấy tôi nói không?" Tống Hân Nghiên im lặng cúp máy, siết chặt điện thoại, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đâm vào mắt vô cùng nhức nhối. Cô đã biết ngày này sẽ đến từ lâu, tại sao trong lòng vẫn đau như thế? Lúc Tống Hân Nghiên đến đội cảnh sát giao thông đã gần hai giờ sáng, vị cảnh sát đón tiếp cô là một cô gái trẻ, nhìn cô bằng ánh mắt đầy thông cảm: "Sao cô lại mang quần áo đến thật, loại đàn ông cặn bã này nên mặc kệ anh ta chết đuối dưới sông luôn!” Tống Hân Nghiên cười khổ, trong giọng nói mang theo nỗi lạnh lẽo không nói nên lời: “Là tôi tự chọn.” “...” Nữ cảnh sát giao thông trẻ tuổi nhìn cô đầy ngạc nhiên. Phản ứng của người phụ nữ này hơi kỳ lạ, bình thường phụ nữ biết chồng lừa dối đều khóc lóc náo loạn khiến người ngã ngựa đổ, người trước mặt này quá bình tĩnh. Sau khi Tống Hân Nghiên hoàn thành các thủ tục, cô nhìn thấy chồng mình Đường Diệp Thần và chị gái Tống Nhược Kỳ được cảnh sát giao thông dẫn ra ngoài. Tống Hân Nghiên nhìn họ, một lúc lâu sau, cô mới siết chặt túi xách, bước nhanh ra khỏi đồn cảnh sát. Nửa đêm gió lạnh buốt thấu xương, Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh xe, ngón tay bấu chặt vào tay nắm, cả người run lên vì nhẫn nhịn. Khoảnh khắc nhìn thấy Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ, cô bỗng nhiên muốn liều mạng lao tới, đánh chết tên đôi trai gái cặn bã không biết xấu hổ kia! Cô mở cửa xe, vừa định ngồi vào thì bị cổ tay bị ai đó nắm lấy. Người cô cứng đờ, nhìn theo bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp kia, đập vào mắt là một khuôn mặt rung động lòng người. Cô không kiềm được nhíu mày, cố nhịn xuống cảm giác buồn nôn, nói: “Đừng chạm vào tôi, bẩn thỉu!” Tống Nhược Kỳ không buông tay, ngược lại càng giữ chặt hơn. Cô ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tống Hân Nghiên, mỉm cười ác ý: “Hân Nghiên, đừng tức giận, chị sẽ giúp em chăm sóc Diệp Thần, không cho tiểu tam bức vua thoái vị, giữ vị trí bà Đường cho em. Em phải cảm ơn chị mới đúng.” Tống Hân Nghiên vô cùng tức giận, cô nói: "Trên đời này còn có người phụ nữ nào không biết xấu hổ hơn chị không? Anh ta là em rể của chị đấy, chị có mặt mũi nào bò lên giường anh ta thế hả? Cho dù chị không để tôi vào mắt, vậy chị để anh rể ở chỗ nào?” Tống Nhược Kỳ xem thường: “Ôi chao, xem em nói kìa, như chị gọi là tận dụng hết lợi ích. Em không thỏa mãn được chồng em, thân là chị gái, chị nên cống hiến sức lực, thay em chăm sóc chồng em thật chu đáo.” Tống Hân Nghiên run lên vì tức giận, bàn tay kia đang buông thõng bên cạnh cuối cùng không nhịn được, hung hăng tát Tống Nhược Kỳ một cái. Tay của cô vừa duỗi ra giữa không trung đã bị chặn lại, Tống Nhược Kỳ dùng sức hất tay cô ra. Tống Hân Nghiên đang đi giày cao gót, ngay lập tức đứng không vững chật vật ngã xuống đất, khuỷu tay rách một lớp da, đau đến mức cô phải cắn chặt răng hít vào. Tống Nhược Kỳ ngồi xổm xuống trước mặt cô, duỗi tay nắm chặt chiếc cằm mảnh mai của cô, hằn học nói: "Đúng rồi, em đau lòng anh rể em nhiều như vậy, sao chúng ta không đổi chồng với nhau nhỉ? Hai người các em, một người lạnh nhạt, một kẻ bất lực, đúng là tuyệt phối.” “Đồ vô sỉ!” Tống Hân Nghiên hất tay cô ta, tức đỏ mặt, cô ta còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa không? Ngay cả yêu cầu đổi chồng cũng nói ra được, nếu anh rể biết, anh sẽ đau lòng thế nào? Tống Nhược Kỳ tay đứng dậy, nhìn cô một cách trịch thượng, đắc ý mỉm cười: “Hân Nghiên, trở về suy nghĩ đề nghị của chị cẩn thận nhé, chị chờ câu trả lời thuyết phục của em.” Tống Hân Nghiên tức đến mức cả người run rẩy, cô nhìn Đường Diệp Thần đang chậm rãi bước ra khỏi đồn cảnh sát phía xa, nước mắt không kiềm được trào dâng. Nhìn anh ta từng bước đến gần, cô ngẩng đầu chất vấn: “Đường Diệp Thần, tại sao hết lần này đến lần khác lại là chị tôi?” Đường Diệp Thần ngoảnh mặt làm ngơ, đến cả lời giải thích cũng khinh thường nói. Anh ta đi đến bên cạnh Tống Nhược Kỳ, nắm tay đỡ cô ta ngồi vào ghế phụ rồi xoay người đi về phía Tống Hân Nghiên, nhặt chìa khóa xe rơi dưới đất, mở cửa ngồi vào trong. Tống Hân Nghiên phản ứng cực nhanh, cô đứng dậy, giữ chặt cửa xe, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Đường Diệp Thần: “Anh nói cho tôi biết, những năm qua, rốt cuộc tôi là gì ở trong lòng anh?” Đường Diệp Thần nhìn cô, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một độ cong đầy mỉa mai: “Hân Nghiên, cô đang sợ cái gì? Đừng lo, không ai có thể lay chuyển vị trí bà Đường của cô." Đáy lòng Tống Hân Nghiên co rút đau đớn, đối với anh ta, cô chỉ là bà Đường trên danh nghĩa thôi ư? Cô chậm rãi buông tay giữ cửa xe, một giây sau, cửa ‘rầm’ một tiếng đóng lại, xe con màu đen vội vã lao đi như tên bắn. Tống Hân Nghiên đứng nguyên tại chỗ, nhìn xe con màu đen biến mất nơi cuối đường, cô yếu ớt ngồi xổm xuống, vươn hai tay ôm lấy cơ thể đang run rẩy, nước mắt lặng lẽ chảy dài. Gió đêm thổi tung mái tóc dài của cô, cả người như muốn tan vào trong màn đêm, toát lên vẻ hiu quạnh thê lương. Xa xa, một chiếc Maybach màu đen lặng lẽ đậu ven đường. Cửa xe mở ra, một người đàn ông vóc dáng cao lớn bước xuống. Hai tay anh đút trong túi quần, thong thả bước tới trước mặt Tống Hân Nghiên, giỡ mũi giày đá nhẹ vào bắp chân cô: "Em định ngồi xổm ở đây mãi à?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông giống như cười mà không phải cười, Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên theo phản xạ có điều kiện. Người đàn ông đứng trước ánh đèn khiến cô có thể nhìn rõ dung mạo anh tuấn của anh, nhận ra người đến là ai, cô lắp bắp: “Chú, chú tư, anh, anh rể, sao anh lại ở đây?" Mỗi lần Tống Hân Nghiên nhìn thấy Thẩm Duệ đều không biết nên xưng hô như thế nào. Anh là chú tư của Đường Diệp Thần, cô gả chồng theo chồng, nên gọi anh là chú tư. Thế nhưng anh lại cưới Tống Nhược Kỳ, trên danh nghĩa cũng là anh rể của cô. Vì thế mỗi lần gặp anh, cô đều vô cùng xoắn xuýt. Thẩm Duệ lịch sự tao nhã, hơi cúi người xuống, ý cười trong đôi mắt phượng dài hẹp càng sâu đậm hơn. Anh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt một lúc, hơi rượu phả vào mặt cô, Tống Hân Nghiên lập tức đỏ mặt, nhịp tim tăng tốc lùi về phía sau. Cô lui lại quá vội, hơn nữa vừa nãy còn ngồi xổm làm chân tê rần, vừa đứng dậy đã loạng choạng như sắp ngã. Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay kịp thời duỗi ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang vung vẫy vì sợ hãi của cô, dùng sức kéo cô đứng dậy. Tống Hân Nghiên chưa kịp lấy lại bình tĩnh, sợ hãi đến mức nhắm chặt mắt. Tiếng gió thổi qua bên tai, cô còn tưởng chắc chắn bản thân sẽ ngã xuống rất khó coi. Một giây tiếp theo, cô đã người khác kéo dậy. Tống Hân Nghiên mở to mắt, chỉ thấy bản thân đang nhào về phía hai cánh môi mỏng mềm mại kia…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]