Bố mẹ của Hàn Mỹ Hân cũng là nông dân thật thà, nhiệt tình, hiếu khách. Thấy hai bọn cô về nhà là hai bác giết gà, giết vịt chiêu đãi, phấn khởi vô cùng. Hôm nay Tống Hân Nghiên mới biết Hàn Mỹ Hân có một cái tên khác là Đại Nữu Nhi.
Rời khỏi thành phố, trở về nông thôn. Nông thôn yên bình như có sức mạnh xoa dịu lòng người, giúp Tống Hân Nghiên lấy dần lại niềm vui. Chiều ngày thứ hai ở quê, cô nhìn thấy bác gái và Hàn Mỹ Hân khều củ sen trong cái ao trước nhà. Cô hăng hái muốn làm thử, tháo giày lội xuống ao.
Hàn Mỹ Hân vội can ngăn: “Hân Nghiên đừng xuống, cậu không đi ủng, đỉa trong ao sẽ chui vào trong da cậu đó.”
“Cậu đừng làm tớ sợ.” Tống Hân Nghiên cười tủm tỉm. Cô cúi người mò mẫm củ sen. Củ sen thì không thấy đâu nhưng lại có cảm giác có cái gì đó chui vào trong chân. Cô nhấc chân lên, đập vào mắt là con sâu đang chui vào trong da. Cô sợ quá hét toáng lên, lạc cả giọng: “Á, có sâu, có sâu.”
Hàn Mỹ Hân và bác gái chạy ngay qua. Hàn Mỹ Hân lớn lên ở đây nên cũng to gan. Cô giật mạnh nửa thân còn lại của con đỉa, kéo con đỉa ra ngoài. Thấy Tống Hân Nghiên sợ tái mặt, cô cười ha ha: “Trông cậu kìa! Tớ đã bảo dưới ao có đỉa mà.”
Bác gái vỗ lưng Hàn Mỹ Hân: “Con còn cười được nữa à, đưa Hân Nghiên về lau chân bằng rượu gạo để tiêu độc đi.”
“Tuân lệnh hoàng thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/1941352/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.