Trái tim Thẩm Duệ rơi vào vực sâu vô tận, cho dù anh đã sớm đoán trước được tình huống lú cô biết sự thật, cô sẽ kháng cự anh tới gần. Nhưng thật sự đến lúc đối mặt, nhìn thấy bộ dáng cô bài xích anh, anh mới phát hiện so với tưởng tượng của anh càng thêm đau đớn thấu tâm can.
“Nghiên Nghiên. Đừng làm thế.” Thẩm Duệ hy vọng nhìn cô, cô rụt vào một góc yên lặng rơi nước mắt. Giống như một con thú nhỏ bị thương một mình liếm láp vết thương. Mỗi tế bào trên toàn thân cô đều bài xích anh, cô thậm chí không muốn liếc mắt nhìn anh một lần nữa.
Tống Hân Nghiên ôm đầu, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật khóc lóc của cô, cổ họng cô khàn khàn, liên tiếp bị đả kích khiến cô không chịu nổi, ảnh giường chiếu bị phơi bày, người đàn ông cô yêu sâu đậm bỗng nhiên biến thành người cô căm hận nhất, cô hoàn toàn không chấp nhận được sự thật này: “Anh đi đi, em cầu xin anh, để em yên tĩnh một mình.”
“Nghiên Nghiên, bộ dáng này của em, anh làm sao có thể yên tâm rời đi?” Thẩm Duệ miệng đắng tim đau, anh đá giày lên giường, không để ý phản kháng của cô, đưa tay ôm chặt cô vào lòng.
Tống Hân Nghiên kịch liệt giãy dụa, hai tay cô không ngừng đẩy lồng ngực rắn chắc của anh. Nhưng anh lại không nhúc nhích, cô tuyệt vọng gầm nhẹ: “Buông tôi ra, cầu xin anh đừng chạm vào tôi.”
Chuyện xảy ra vào đêm năm năm trước và bây giờ trùng lặp, Tống Hân Nghiên không phân biệt được đây là hiện thực hay là hồi ức, cô thật không ngờ, đi lòng vòng, cô lại yêu người đàn ông lúc trước cưỡng hiếp cô. Số phận sao có thể trêu chọc người khác như vậy chứ?
“Hân Nghiên, em đừng kích động, đừng làm mình bị thương.” Thẩm Duệ không muốn rời đi, cô bị kích thích lớn như vậy, anh lo lắng mình vừa đi, cô sẽ nghĩ không thông. Giờ phút này nhìn bộ dáng suy sụp của cô, anh vừa tự trách vừa đau khổ. Nếu có thể, anh hy vọng cả đời cô cũng sẽ không biết chuyện này.
Tống Hân Nghiên giãy giụa không thoát ra được, cô càng thêm kích động, vừa đẩy vừa táng, vẻ mặt đều là nước mắt và oán hận, cô gấp đến độ toàn thân đều phát run: “Thẩm Duệ, anh buông tôi ra, đừng ép tôi nói những lời tàn nhẫn, anh buông tôi ra, hu hu hu...”
Cho dù là lúc tâm trạng cay nghiệt nhất, cô cũng cắn chặt răng không chịu nói nửa chữ làm tổn thương anh. Nhưng cô lại không biết, anh tình nguyện bị cô đánh bị cô mắng, cũng tốt hơn là cô từ chối anh tới gần.
Thẩm Duệ ôm chặt lấy cô, anh nói: “Nghiên Nghiên. Anh biết bây giờ anh có nói gì em cũng không muốn nghe, anh sẽ đợi em bình tĩnh lại, chúng ta hãy nói chuyện, được chứ?”
“Không cần không cần, tôi không cần nói chuyện với anh, anh đi đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, một chút cũng không muốn.” Tống Hân Nghiên liều mạng lắc đầu, không muốn nhìn thấy anh, không muốn nghe anh nói chuyện, cô chỉ muốn một mình yên lặng tiêu hóa tin tức này.
“Nghiên Nghiên...” Thẩm Duệ đau lòng nhìn cô, trong mắt phượng tràn đầy bi thương.
Tống Hân Nghiên ngừng giãy dụa, cô ngước mắt lên, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn anh. Dù sao cô cũng không thể chấp nhận được chuyện anh là người đã cưỡng hiếp cô năm đó. Người đàn ông đã cưỡng đoạt cô, nước mắt rơi xuống từ mí mắt của cô, cô nói: “Nếu anh không đi, tôi thực sự sẽ hận anh.”
Cả người Thẩm Duệ cứng ngắc, đau đến tê tâm liệt phế, anh rũ mắt nhìn ánh mắt cô, anh từ từ buông cô ra. Tống Hân Nghiên nhanh chóng nhảy ra khỏi giường, chạy ra khỏi phòng ngủ chính, chạy vào phòng ngủ thứ hai, đóng mạnh cửa gây ra tiếng vang thật lớn.
Thẩm Duệ ngơ ngác ngồi bên giường, không thể nào hình dung rõ tâm trạng giờ phút này, cô nói cô sẽ hận anh, cô dùng sự oán hận để ép anh tránh xa. Anh che mắt lại, lòng bàn tay lập tức ẩm ướt, anh làm sao có thể chấp nhận chuyện người phụ nữ anh yêu nhất lại hận anh?
Hân Nghiên, em biết gì không? Anh cũng chưa bao giờ hối hận vì đêm đó năm năm trước đã mạnh mẽ chiếm đoạt em, bởi vì không có đêm đó sẽ không có tình yêu và tuyệt vọng của chúng ta như bây giờ. Em cần không gian, anh sẽ cho em không gian, nhưng em không được ảo tưởng rằng anh sẽ từ bỏ em.
Kể từ giây phút anh trở thành người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời của em, chúng tôi đã được vận mệnh định sẵn là sẽ không bao giờ chia cách.
Hạ quyết tâm, anh đứng dậy đi đến tủ quần áo, lấy một bộ quần áo để thay ra. Anh đi ra khỏi phòng ngủ, đứng bên cửa phòng ngủ thứ hai, bên trong truyền đến tiếng khóc khàn khàn của cô. Anh nhắm mắt lại, đau lòng vô cùng, anh gõ cửa, tiếng khóc bên trong lập tức biến mất, anh nói: “Hân Nghiên, em không muốn nhìn thấy anh, vậy anh tạm thời sẽ không đến làm phiền em, anh không ở bên cạnh em, em phải nhớ ăn cơm ngon ngủ ngon, đừng suy nghĩ lung tung, nghĩ đến anh thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt em.”
Tống Hân Nghiên ngồi trên giường, cô quay đầu trừng mắt nhìn cánh cửa, đau lòng muốn chết.
Thẩm Duệ chờ một hồi, không đợi được cô trả lời, anh khẽ thở dài và nói: “Vậy anh đi đây?”
Một lát sau, phòng ngủ vẫn không có tiếng đông gì, anh nói lại một lần nữa: “Anh đi thật đấy?”
Lúc này đáp lại anh là tiếng có thứ gì đó đập vào cửa, mặc dù không nhìn thấy cô, anh cũng biết hiện tại cô đang nổi giận. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, dịu dàng nói: “Nghiên Nghiên, anh đi đây.”
Tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, sau đó truyền đến tiếng cửa chống trộm bị đóng lại, hai tay Tống Hân Nghiên ôm đầu gối, đặt cằm lên đầu gối, nước mắt như nước lũ vỡ đê, tùy ý cuộn trào mãnh liệt.
Ảnh giường chiếu, còn có Thẩm Duệ, cô phải làm sao bây giờ?
... ...
Thẩm Duệ rời khỏi phòng trọ, anh ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn về phía tòa nhà chung cư, trong lòng anh rất không yên tâm. Anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Bạc Mộ Niên, Bạc Mộ Niên nhìn lướt qua Hàn Mỹ Hân đang ngồi bên cạnh lo sợ bất an, anh nhận điện thoại: “Tôi đang trên đường đưa Mỹ Hân về Kim Vực Lam Loan, cậu không cần lo lắng Tống Hân Nghiên, nên làm cái gì thì làm đi.”
Hốc mắt Thẩm Duệ nóng lên, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm áp, cũng chỉ có Bạc Mộ Niên mới hiểu anh như thế, anh nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
Bạc Mộ Niên nhướng mày: “Là đàn ông thì đừng lề mề, mấy ngày nay tôi sẽ để Mỹ Hân ở bên cô ấy, cô ấy sẽ không có việc gì đâu, cứ vậy đi, cúp máy đây.”
Thẩm Duệ ném điện thoại di động vào hộc tủ xe, anh khởi động xe chạy về phía công ty.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị, áp suất thấp vẫn bao phủ, Nghiêm Thành nơm nớp lo sợ đứng ở trước bàn làm việc, nhìn người đàn ông sắc mặt u ám phía sau bàn làm việc, anh ta nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tất cả ảnh chụp trên mạng đều đã được xóa sạch, kể cả những hình ảnh được chuyển tiếp trên Weibo đều đã bị che đậy. Tôi đã sai người của bộ phận mạng truy tìm địa chỉ IP, địa chỉ IP được tải lên mạng thành phố là trong một tiệm net, chúng tôi đã tìm thấy quán Internet này, trong tiệm net lắp camera, đúng lúc đã chụp lại hình ảnh vào thời gian này.”
Nghiêm Thành đưa một tấm ảnh qua, Thẩm Duệ mặt không chút cảm xúc nhận lấy, người đàn ông trong ảnh mặc một áo khoác đen rộng thùng thình, trên đầu đội mũ lưỡi trai, che hết toàn bộ khuôn mặt: “Thông qua thời gian so sánh với địa chỉ IP, chúng tôi xác định là do người đàn ông này tải lên.”
Hai tròng mắt Thẩm Duệ híp lại: “Không nhìn thấy mặt?”
“Vâng, rất hiển nhiên là mưu tính gây án.” Nghiêm Thành gật đầu, tìm không được người, càng không tìm được người sai khiến phía sau màn.
Thẩm Duệ đứng lên, xoay người đi đến cửa sổ sát đất, Tống Hân Nghiên là điểm yếu của anh, người này muốn phơi bày những bức ảnh giường chiếu của Tống Hân Nghiên ra ngoài ánh sáng, chỉ có một mục đích, chính là dời đi sự chú ý của anh, tiếp theo đối phương phải làm, nhất định là tập kích, người sai khiến phía sau màn này muốn có được cái gì?
Chỉ có biết anh ta muốn đạt được cái gì, anh mới có thể tương kế tựu kế mà phản kích.
Nghiêm Thành không biết Thẩm Duệ đang suy nghĩ cái gì, anh nói: “Tổng giám đốc Thẩm, ngài ổn không?”
Hai tay Thẩm Duệ chống lên cửa sổ sát đất, anh nhìn đồi núi phía xa xa, trước mắt hiện lên khuôn mặt nước mắt rơi đầy mặt của cô. Nghĩ đến bây giờ cô đang đau lòng khổ sở, anh lại không yên lòng làm bất cứ chuyện gì.
Là anh quá mức tự tin, mới có thể cho rằng mình có thể bảo vệ cô khỏi bị tổn thương, nhưng mà lúc tổn thương thật sự giáng xuống, anh lại bất lực như thế. “Nghiêm Thành, nếu là cậu, cậu tính toán tất cả như vậy là muốn có được cái gì?”
Nghiêm Thành nhíu mày trầm tư, một lát sau, anh ta nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi cảm giác tất cả những gì người này làm bây giờ, đều là đang thăm dò thực lực của ngài, hoặc là đổi lại cách nói khác, anh ta đang khiêu khích ngài.”
“Mục đích của anh ta là gì?” Thẩm Duệ không cho rằng người này đã trăm phương nghìn kế tính toán tất cả chỉ đơn thuần là khiêu khích anh, anh ta hẳn là vẫn còn mục đích sâu xa hơn, nhưng mục đích của anh ta là gì?
Nghiêm Thành lắc đầu: “Thực xin lỗi, Tổng giám đốc Thẩm, tôi cũng không rõ lắm.”
Thẩm Duệ day day mi tâm, anh nói: “Báo cáo lịch trình hôm nay đi.”
“Vâng.” Nghiêm Thành mở IPAD ra, bắt đầu báo cáo lịch trình hôm nay. Thẩm Duệ vừa nghe vừa suy nghĩ, một lát sau, anh đột nhiên cắt ngang báo cáo của Nghiêm Thành, nói: “Chờ đã, cậu vừa mới nói cái gì nhỉ?”
“Bốn giờ chiều, gặp chủ tịch tập đoàn XX.” Nghiêm Thành vội vàng nói.
“Không phải, trước đó.” Thẩm Duệ lắc đầu.
Nghiêm Thành mở trang trước, anh ta nói: “Hai giờ chiều, gặp gỡ các chính trị gia, đàm luận về việc quy hoạch của thành phố.”
“Quy hoạch trong thành phố...” Thẩm Duệ trầm ngâm, lần trước scandal chuyện formaldehyde vượt quá mức quy định dẫn đến lòng tin của chính phủ đối với Thẩm thị giảm đi rất nhiều, kế hoạch khởi động quy hoạch trong thành phố vẫn bị gác lại, lợi ích mà hạng mục này có thể mang lại cũng không phải nhất thời. Nếu như đối phương dùng chiến thuật đánh lạc hướng, là nhìn trúng hạng mục này trong thành phố, hình như nói cũng đúng.
“Tổng giám đốc Thẩm, có vấn đề sao?”
Thẩm Duệ xoay người lại, anh nhìn Nghiêm Thành nói: “Nghiêm Thành, lập tức đi điều tra xem, gần đây có công ty bất động sản nào tiếp xúc với chính phủ không, đặc biệt là liên quan tới hạng mục trong thành phố này, đừng bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.”
“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm, tôi lập tức đi làm ngay.”
Thẩm Duệ xoa huyệt thái dương đau nhức, chỉ cần biết đối phương muốn cái gì, anh sẽ biết nên làm cái gì bây giờ. Chỉ là lúc này đây, cái giá anh phải trả quá lớn, lớn đến mức có lẽ sẽ mất đi tình yêu của cô.
… …
Tống Hân Nghiên trốn trong phòng ngủ thứ hai khóc đến trời đất tăm tối, Hàn Mỹ Hân đứng ở ngoài cửa, trong lòng cô ấy cũng nóng như lửa đốt, lấy chìa khóa dự phòng mở cửa. Tống Hân Nghiên nghe thấy tiếng mở cửa, cô theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, cảnh giác trừng mắt nhìn người tới, thấy là Hàn Mỹ Hân, sự đề phòng trong lòng cô mới được buông xuống.
“Mỹ Hân, sao cậu lại tới đây?” Tống Hân Nghiên vội vàng lau nước mắt, giọng khàn khàn nói.
Hàn Mỹ Hân đi đến bên giường, nhìn hai mắt cô sưng lên như quả hạch đào, cô ấy khẽ thở dài và nói: “Cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, tớ không yên lòng, cho nên lại đây chăm sóc cậu, Hân Nghiên, đừng khóc nữa, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”
Tống Hân Nghiên cúi đầu, hốc mắt ẩm nóng, cô khàn giọng nói: “Mỹ Hân, lần này qua không được.”
“Cậu đừng quá bi quan, những bức ảnh kia nếu không phải là người quen thuộc với cậu sẽ hoàn toàn không nhận ra. Hơn nữa cậu không phải là minh tinh, qua vài ngày mọi người sẽ quên mất thoi, hơn nữa Bạc Mộ Niên đã đồng ý với tới sẽ giúp Thẩm Duệ tìm ra người đăng tải ảnh chụp, đến lúc đó muốn chém giết hay róc thịt thì chỉ cần cậu nói một câu thôi.” Hàn Mỹ Hân an ủi.
Tống Hân Nghiên rũ mắt xuống, cô lắc đầu, nói: “Mỹ Hân, chuyện chụp ảnh giường chiếu chỉ là một phần nguyên nhân, một phần nguyên nhân khác là tớ và Thẩm Duệ không thể ở bên nhau.”
“Tại sao?” Hàn Mỹ Hân mở to hai mắt, bỗng nhiên ý thức được gì đó, cô ấy nói: “Mẹ kiếp, cậu đừng nói với tớ, Thẩm Duệ cũng giống như tên cặn bã kia, biết cậu bị người khác hãm hại lại không cần cậu chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]