Thẩm Duệ mím chặt môi, giữa đôi lông mày lộ một vẻ tàn ác, là kẻ nào dám động đến người của anh? Giọng nói của anh vô cùng căng thẳng: “Cảnh giường chiếu gì?”
“Tôi đã gửi email cho cậu rồi, cậu xem qua đi.” Bạc Mộ Niên nói xong thì cúp điện thoại.
Thẩm Duệ siết chặt điện thoại di động. Bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ, đẩy cửa bước vào trong phòng làm việc. Anh mở máy tính ra, mặc dù chỉ đợi khoảng mười giây cho máy tính khởi động, nhưng anh lại cảm thấy thời gian dài dằng dặc. Nhịp điệu khẽ vang lên, Thẩm Duệ cầm con chuột, nhanh chóng mở ra email ra.
Có một email chưa được đọc vẫn đang nằm lẳng lặng trong hòm thư, Thẩm Duệ chần chừ trong giây lát, ngón tay thon dài đưa xuống mở tap, xuất hiện trên máy tính là một vài tấm hình, ánh sáng rất tốt, có thể lờ mờ nhìn ra được người con gái nhỏ nhắn đang nằm trên giường là Tống Hân Nghiên.
Một người đàn ông nào đó đang đè lên người cô, đưa lưng về phía ống kính, không nhìn rõ hình dạng thế nào. Bạc Mộ Niên nói không sai, đây chính là cảnh giườn chiếu. Đôi mắt hình phượng của anh híp lại thành một đường thẳng, xem kĩ từng tấm hình.
Có một tấm hình, vẻ mặt của Hân Nghiên trông rất thống khổ, ở mấy tấm sau, ánh mắt của cô chuyển từ đau đớn thành mê ly, mà người đàn ông trên người cô từ đầu đến cuối chỉ thấy bóng lưng, xung quanh là màu vàng của những bức tường khách sạn, hòa với màu trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/1941326/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.