“Thẩm Duệ, xin lỗi, anh muốn đánh hay muốn mắng em cũng được, xuống xe trước đã. Em mệt quá, không chạy nổi nữa. Em rất nhớ anh, muốn nhìn thấy anh, chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không? Vừa rồi em với Liên Mặc không hề xảy ra chuyện gì cả, anh ấy chỉ tựa gần em một chút thôi, không có những chuyện lộn xộn như anh nghĩ đâu, anh đừng giận nữa.” Tống Hân Nghiên vừa chạy vừa la, hô hấp ngày càng trở nên dồn dập, thậm chí còn có chút khó thở, cổ họng khô khốc, hai chân nặng trĩu, cô thật sự không chạy không nổi.
Thẩm Duệ nghe thấy câu ‘Em rất nhớ anh’ của cô, trái tim anh mềm nhũn, anh làm sao nỡ ngược đãi cô được nữa, anh hạ cửa kính xe, lạnh lùng nói: “Đuổi không được thì đừng đuổi nữa, về đi, chúng ta bình tĩnh một chút.”
Tống Hân Nghiên vốn không đuổi kịp, thấy anh hạ cửa xe cô lại có thêm động lực, cô nói: “Em thật sự biết sai rồi, em sẽ không bao giờ đánh anh nữa, anh xuống trước đã, muốn chém muốn giết gì thì tùy anh, nhưng đừng để em chạy nữa, em thật sự chạy không nổi, sau khi tốt nghiệp em cũng chưa từng chạy quãng đường xa như vậy.”
Cô vừa nói vừa thở không ra hơi, mồ hôi trên trán lăn xuống, mái tóc cột đuôi ngựa cũng trở nên lỏng lẻo, khiến cả người cô dường như có một rung cảm khác.
Trông cô thảm như vậy, tài xế không nhìn nổi nữa: “Tôi nói này anh trai, cô gái nhỏ đã van xin anh như vậy rồi, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/1941292/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.