“Chúng tôi là bạn bè, vừa lúc tôi đang ở thành phố C, cô ấy gọi điện thoại nói với tôi là không thoải mái, tôi lập tức qua đó.” Vẻ mặt Liên Mặc rất dịu dàng, lời nói của anh ta không mang theo ý gì khác nhưng lại khiến người ta nghĩ sâu xa.
Nghiêm Thành cũng không hỏi thêm, anh cũng không có lập trường để hỏi. Lúc này điện thoại của anh vang lên, anh sợ sẽ đánh thức Tống Hân Nghiên nên vội vàng nghe máy, vừa nghe vừa đi ra bên ngoài: “Tổng giám đốc Thẩm, cô Tống không sao rồi.”
Thẩm Duệ cau mày, đã gọi cả xe cứu thương rồi, sao lại không có vấn đề gì được?” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngộ độc thực phẩm, hiện tại đã ổn rồi, cô ấy đang nghỉ ngơi, anh đừng lo lắng.” Nghiêm Thành nói.
“Đang yên lành sao lại ngộ độc thực phẩm? Buổi tối cô ấy ăn ở nhà hàng nào, ăn phải cái gì, cậu đi điều ra cho rõ, tôi phải truy cứu trách nhiệm hình sự với nhà hàng đó.” Thẩm Duệ thô bạo tháo cà vạt, cổ họng bừng bừng lửa giận. Ngộ độc thực phẩm? Được lắm, để anh biết được nhà hàng nào, anh nhất định phải khiến cho nó biến mất luôn.
“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm, anh bớt giận, tôi sẽ đi làm ngay.”
“Bây giờ cô ấy thế nào rồi? Cậu để cô ấy nói chuyện với tôi.” Thẩm Duệ đứng trước cửa kính, buổi tối ở thành phố Z rất lạnh, một mình anh ở đây rất cô đơn. Nghĩ tới cô bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/1941276/chuong-228.html