Hai người đi tới trước một cửa hàng nhỏ, vừa rồi Thẩm Duệ thừa dịp cô đi tắm thì tìm trên mạng, bọn họ đến thành phố C mấy lần, nhưng anh vẫn không có thời gian mang cô đến trải nghiệm văn hóa của thành phố C.
Mới vừa nãy làm với cô, cả người anh rất mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn còn hưng phấn, nghĩ đến việc cho tới bây giờ hai người gần như chưa từng chính thức hẹn hò nên anh dứt khoát mang cô ra ngoài đi dạo.
Trong cửa hàng nhỏ có rất nhiều người, hai người tìm chỗ trống, Thẩm Duệ chọn món ăn tính tiền xong. Tống Hân Nghiên chống đỡ cằm bằng một tay, nhìn anh đường đường là lãnh đạo cấp cao của một tập đoàn mà vì cô chạy tới chạy lui, trong nội tâm cô cực kỳ thỏa mãn.
Chỉ trong chốc lát sau, Thẩm Duệ đi tới chỗ đối diện cô ngồi xuống, nụ cười của anh có hơi kì lạ: "Anh chọn vài món không biết có đủ hay không, lát sau không đủ thì chúng ta gọi thêm."
Tống Hân Nghiên nhìn anh: "Thẩm Duệ, vì sao anh cười kỳ lạ như vậy?"
"Có à?" Thẩm Duệ lập tức nghiêm mặt nói, mặc dù vì chỉnh đốn cô, nhưng mà để cô nhanh chóng nhìn ra thì không tốt lắm.
Tống Hân Nghiên chững chạc đàng hoàng gật đầu: "Đúng vậy, không tin thì tự anh soi gương, mỗi lần anh muốn giở trò xấu đều cười như vậy."
Thẩm Duệ lau mặt một cái, nói: "Em nhìn lầm rồi."
Tống Hân Nghiên cũng không luôn xoắn xuýt ở đề tài này, cửa hàng nhỏ rất hot, gần như không còn chỗ ngồi, cô nói: "Làm sao anh biết tiệm này?"
"Vừa rồi anh tìm trên mạng, nghe nói tiệm này rất nổi danh ở Đài Loan nên mang em đến nếm thử." Thẩm Duệ ẩn nhẫn không ngưng cười nói.
Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm anh, anh thu nụ cười, chỉ chốc lát sau, bà chủ đem đồ ăn bọn họ ra, Thẩm Duệ đặt một bát da sữa ở trước mặt cô nói: "Ăn thử đi, trên mạng nói hương vị nhà này rất ngon."
Tống Hân Nghiên cầm thìa múc một muỗng đưa vào bên trong miệng, cửa vào hương trượt, cảm giác tinh tế tỉ mỉ, cô nhẹ nhàng gật đầu nói: "Mùi vị không tệ, anh có muốn nếm thử hay không?"
Thẩm Duệ nghiêng người qua, khẽ nhếch miệng, ra hiệu cô đút cho anh ăn. Tống Hân Nghiên múc một muỗng đưa đến bên miệng anh, nhìn anh ngậm vào, cô mong đợi nhìn anh nói: "Hương vị thế nào?"
"Em ăn nhiều một chút." Đại khái người đàn ông đều không quá thích ăn đồ ngọt.
Tống Hân Nghiên nhìn vẻ mặt của anh, liền biết anh không thích, cô cũng không cưỡng cầu anh ăn nhiều, cô ăn vài miếng, cầm lấy xâu nướng anh chọn bắt đầu ăn. Thẩm Duệ ngồi đối diện cô, mỗi một món cô ăn, anh đều muốn nếm thử, hết lần này tới lần khác không tự mình ra tay gắp thứ ăn, hưởng thụ cảm giác được cô đút ăn.
Trong mâm đồ vật ngo ngoe bị cô tiêu diệt, Tống Hân Nghiên đưa tay cầm lấy thì trông thấy hình dạng đồ vật trong mâm, cô xấu hổ đỏ tai. Đó là xúc xích nóng Đài Loan, cô từng thấy trên ảnh, nó có hình dạng làm cho người ta không nói được lời nào.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Duệ lập tức dời ánh mắt, giả bộ không nhìn thấy, nhưng ý cười bên môi lại càng ngày càng sâu, căn bản là không che giấu được.
"Anh cố ý." Tống Hân Nghiên cắn răng nghiến lợi lên án, anh tuyệt đối là cố ý, nếu không nào có người mua thứ này cho bạn gái ăn, chỉ là hình dạng này cũng quá tà ác.
"Anh chính là cố ý, em không ăn." Tống Hân Nghiên đẩy dĩa ra, tại sao thứ này được bán trước mặt công chúng? Ngẫm lại liền xấu hổ giận dữ muốn chết.
Thẩm Duệ nhìn xúc xích nóng Đài Loan cực kỳ vô tội trong mâm, anh vẫn nghiêm túc nói: "Ừm, không ăn cái này thì quay về ăn của anh."
"..." Gương mặt Tống Hân Nghiên xanh xao, rốt cuộc Thẩm Duệ nhịn không được cười ha ha. Tống Hân Nghiên cảm giác khách hàng bốn phía đều nhìn họ bằng ánh mắt tôn trọng, có người còn thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn đồ ăn trong mâm, cô có sự xấu hổ giận dữ đan xen, dậm chân chạy ra khỏi cửa hàng nhỏ.
Thẩm Duệ liền vội vàng đứng lên cùng đi ra ngoài, nhìn cô liều mạng chạy về phía trước, anh nhanh chóng đuổi theo, trước quảng trường ôm eo của cô, nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ hồng khi tức giận của cô, anh hạ giọng nói: "Tức giận?"
"Không có." Tống Hân Nghiên xụ mặt, miệng nói không có, nhưng thật ra cô tức giận. Lúc chỉ có hai người bọn họ, anh đùa giỡn cô như thế nào đều không quan trọng vì đó là niềm vui nơi khuê phòng. Thế nhưng ở trước mặt mọi người như vậy, liền khiến cô khó chịu.
Thẩm Duệ nhìn cô như thế, rõ ràng cô đang tức giận, anh xoay người cô đối diện với anh, anh dịu dàng dụ dỗ nói: "Cục cưng, thật sự tức giận?"
"Đã nói không có." Tống Hân Nghiên hạ giọng quát, nước mắt không kìm lòng được mà lăn xuống, từ sau khi bọn họ đột phá phòng tuyến, chuyện làm cùng nhau nhiều nhất chính là lên giường, không có giao lưu tình cảm, hai người ba ba chính là một trận dính thịt. Thế nhưng chuyện anh mưu cầu danh lợi, cô đã tận lực phối hợp. Hiện tại anh mang cô đi dạo chợ đêm là vì đùa giỡn cô khiến cô khó xử. Chuyện này khiến cô cảm thấy, cô chính là một người phụ nữ tùy tiện, cho nên anh mới có thể đối xử với tùy tiện như vậy.
"Nghiên Nghiên, là anh không tốt, trò đùa đã to chuyện rồi." Thẩm Duệ vội vàng dụ dỗ nói, đưa tay lau nước mắt của cô.
Tống Hân Nghiên hất tay của anh ra, cô ngẩng đầu nhìn anh nói: "Thẩm Duệ, có phải anh cảm thấy em là một người phụ nữ tùy tiện hay không?"
Thẩm Duệ khẽ giật mình, câu nói này dường như khá quen, trước đó cô cũng hỏi anh như vậy, anh biết trò đùa của mình đã gây chuyện to rồi, chỉ là anh muốn nhìn dáng vẻ thẹn thùng quẫn bách của cô, anh không muốn chọc giận cô khóc: "Không phải, Nghiên Nghiên, em là người anh quý trọng nhất từ tận trái tim."
Hốc mắt Tống Hân Nghiên hồng hồng, cô nói: "Em không tin anh, nếu anh quý trọng em thì anh sẽ để em khó xử trước mặt mọi người sao?"
"Không phải anh muốn khiến em khó xử, anh muốn nhìn dáng vẻ thẹn thùng của em. Nghiên Nghiên, em biết không? Dáng vẻ em thẹn thùng rất đẹp, rất khiến người ta động lòng run sợ. Anh thích nhìn, từng giây từng phút." Thẩm Duệ nâng mặt của cô bằng hai tay, hạ giọng nói.
"Không phải là vì ác ý muốn chỉnh em?" Tống Hân Nghiên vẫn có hơi không tin anh.
Thẩm Duệ bất đắc dĩ giơ một tay lên nói: "Anh thề! Lại nói em thấy anh giống người nhàm chán như vậy sao? Đặt biệt chạy tới nơi này chỉ vì muốn chỉnh em?"
Tống Hân Nghiên nhếch miệng: "Anh vốn rất nhàm chán."
Thẩm Duệ ôm cô, nói cười vui vẻ: "Không tức giận nữa? Em còn muốn đi dạo nữa không, anh dẫn em đi."
"Không có, chúng ta trở về đi."
Trở lại khách sạn, Tống Hân Nghiên bình tĩnh đi vào trong phòng tắm tắm vòi sen, bị Thẩm Duệ quậy một trận khiến cô không có tâm trạng gì. Cô đang đau lòng khi thấy anh nhận áp lực lớn như vậy, lúc này lại hận không thể đánh anh một trận, yêu nghiệt chết tiệt!
Cô tắm rửa xong đi ra, thiếu chút bị quần áo trên đất trượt chân. Cô cúi đầu nhìn thì nhìn thấy một đống đồ lót lớn đỏ nằm bên chân cô. Cô vuốt trán rên rỉ một tiếng, tại sao có thể có loại người như vậy, khi cô không biết quần áo của anh đều bị ném lộn xộn như vậy à?
Cô xoay người nhặt quần áo của anh, vứt lung tung từ cửa phòng tắm tới cửa phòng ngủ, cô nhận mệnh nhặt lên, sau đó có vật gì từ trong túi âu phục trượt ra, cô cúi đầu nhìn là một cây bút.
Cô cẩn thận đưa tay nhặt lên, cô đã thấy cây bút máy này trên tạp chí, là bút máy mà công ty Pelikan mới bán, có chức năng ghi âm. Cô tìm một hồi mới tìm được nút phát đoạn ghi âm, cô hơi do dự, đè ngón tay xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]