Ông cụ Thẩm nổi trận lôi đình, huyết áp tăng vọt, thấy sắc mặt ông cụ không ổn, Thẩm Đường Khải Hồng vội vàng chạy tới đỡ ông ta, ông cụ Thẩm tức giận đến mức thở dốc khó khăn, chỉ về phía sảnh trước: “Khải Hồng, kêu bảo vệ tới ngăn chúng lại, nhanh lên.”
Nghiệp chướng, hôm nay bộ mặt của nhà họ Thẩm đã bị ném xuống Thái Bình Dương, về sau ông ấy còn mặt mũi nào để đi gặp người khác nữa đây?
Đường Khải Hồng đưa ông cụ Thẩm cho Nhan Tư rồi bước nhanh ra khỏi sảnh tiệc. Thẩm Ngộ Thụ thấy đồ gần như đã bị đập vỡ gần hết, anh ta nắm tay Lý Gia Trân đi về phía cửa sảnh tiệc.
Làm sao mà ông cụ Thẩm có thể để anh ta đi được?
Ông ấy nghiêm nghị nói: “Ngăn nó lại mau.”
Không nói một lời, Thẩm Ngộ Thụ duỗi tay bế Lệ Gia Trân lên chạy thật nhanh ra ngoài sảnh tiệc.Trước đây Lệ Gia Trân chưa bao giờ điên cuồng như vậy, cô chỉ cảm thấy hả giận khi nhìn thấy cái miệng thở phì phò vì tức giận của Hạ Doãn Nhi.
Cô được Thẩm Ngộ Thụ bế vội vàng ra khỏi khách sạn, lên chiếc xe đã đợi sẵn ở đó, nhìn thấy một nhóm nhân viên bảo vệ đuổi theo, cô cười thành tiếng: “Chơi vui quá đi, cho anh thể hiện, bây giờ trở về thì có nước khóc mất.”
Thẩm Ngộ Thụ ngồi bên cạnh và nhìn cô mỉm cười trìu mến. Tâm trạng chán nản của anh ta như được giải tỏa vì rắc rối, anh ta vòng tay qua ôm lấy cô: “Tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/1941207/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.