Thẩm Ngộ Thụ ôm chặt lấy cô không buông tay, cho dù cô có đánh anh ta như thế nào, anh ta cũng không buông tay, bởi vì anh ta biết, lần này anh ta buông tay, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
“Trân Trân, trước tiên em hãy bình tĩnh lại đã, nghe anh giải thích với em.” Đầu Thẩm Ngộ Thụ đau như sắp nứt ra, là lỗi của anh ta, vừa rồi ở trên giường đã cảm thấy có chỗ kỳ quái. Lệ Gia Trân không phải là người im lặng như vậy, nếu thoải mái cô sẽ kêu lên, sẽ không kìm nén như vậy. Nhưng anh ta bị dục vọng chi phối, không xác nhận nên mới dẫn đến sai lầm như vậy.
“Anh còn muốn giải thích cái gì? Anh giải thích như thế nào đi chăng nữa đều không thay đổi được việc anh đã ngủ với cô ta, buông ra, anh buông ra!” Dưới sự kích động, Lệ Gia Trân cho anh ta một cái tát.
“Bốp” một tiếng, trong hành lang bỗng yên tĩnh lại.
Cái tát này Lệ Gia Trân dùng hết lực, lòng bàn tay của cô bắt đầu run rẩy. Có lẽ đã vô cùng tuyệt vọng, trái tim cô trống rỗng đầy đau đớn, cô không cuồng loạn hét to lên, cả người rơi vào trạng thái chết lặng.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Ngộ Thụ đau rát, anh ta đứng ở đó, ngạc nhiên nhìn Lệ Gia Trân yên lặng rơi nước mắt, sự sợ hãi nhét đầy vào trái tim của anh ta. Cô nói đúng, cho dù anh giải thích thế nào, đều không thay đổi được chuyện anh ta ngủ với Hạ Doãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tung-la-duy-nhat/1941179/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.