Chương trước
Chương sau
Thì Phỉ dừng lại, xoay người nói, “Chị không biết nửa năm qua em đã gặp phải khó khăn gì đâu, những thứ có thể giải quyết bằng tiền đều không tính là khó khăn. Không có tiền thì em có thể nghĩ cách kiếm, chỉ cần vẫn còn hy vọng.”
Lúc luật sư mặc quần áo gọn gàng, tóc tai chải chuốt không có một sợi lộn xộn, xách cặp táp tới cửa, đặt một tờ giấy khởi kiện ở trước mặt Thì Phỉ, anh không phải là chưa từng nghĩ sẽ có ngày này.
Dù sao, anh cũng xuất thân từ gia đình pháp luật, mấy năm nay cũng được nghe qua mấy vụ vi xâm phạm quyền vụn vặt, chỉ là trong lòng vẫn luôn mang tâm lý may rủi. Mắt thấy doanh thu trong cửa hàng càng ngày càng tốt, anh vừa có chút lo lắng, nhưng lại không dừng được, trong bối cảnh không có vốn đầu tư, không có nhà tài trợ, thì WDF rất cần số tiền này.
Điều nên tới thì vẫn phải tới. Bạn dù sao cũng phải trả giá cho những gì mình làm.
Khi luật sư đặt đơn khiếu nại ở trước mặt Thì Phỉ trong phòng họp của căn cứ, cửa phòng họp chỉ đóng nửa, đám người Hà Ngộ, Phùng Ly dẫn đầu bò tới cạnh cửa nghe lén, cho nên mỗi một chữ luật sư nói bọn họ đều nghe rõ, mặc dù có một số thuật ngữ chuyên môn nghe không hiểu lắm, nhưng mà tổng kết lại không hơn không kém ba điểm sau:
1, Thì Phỉ chưa được Trò chơi Phi Tấn trao quyền tham khảo hình ảnh của các nhân vật anh hùng để làm ra đồ cũng như sử dụng cho mục đích thương mại. Xâm hại quyền lợi của Trò chơi Phi Tấn.
2, Lập tức gỡ bỏ tất cả các sản phẩm có liên quan đến Liên minh Vương giả.
3, Bồi thường tất cả thiệt hại về kinh tế cho Trò chơi Phi Tấn.
Luật sư còn nói: “Anh Thì là người nổi tiếng, nên chắc cũng không hy vọng chuyện này ầm ĩ ra tòa đúng không? Chúng ta có thể thương lượng giải quyết một cách âm thầm, không cần phải làm lớn như vậy.”
Thì Phỉ tiễn luật sư đi, cả căn cứ hoàn toàn bùng nổ.
Tất cả mọi người đều không hiểu, bọn họ chỉ mở cửa hàng trực tuyến bán đồ mà thôi, làm sao có thể coi là xâm phạm quyền chứ? Những đồ đó đều do Mộc Hề thiết kế, thì sao có thể xâm phạm quyền?
Thì Phỉ kéo một cái ghế ra ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh giải thích: “Hình ảnh phiên bản chibi là do Mộc Hề thiết kế, nhưng mà quần áo và vũ khí, đều mượn từ hình ảnh anh hùng của Liên minh Vương giả.”
Hà Ngộ: “Nhưng đây cũng là vì để cho hình ảnh phiên bản chibi càng sống động hơn thôi mà, người hâm mộ đều rất thích, doanh số bán hàng cũng đang tăng!”
Nam Tụng: “Cho nên bây giờ Liên minh Vương giả phát hiện ra đây là miếng thịt mỡ, đứng ra tố cáo chúng ta xâm phạm lợi ích của bọn họ.”
“Phi Tấn cũng quá ác!” Hà Ngộ nói.
Thạch Đầu: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Là chúng ta xâm phạm quyền trước, không đổ lỗi cho người khác được.” Thì Phỉ nhìn Phùng Ly: “Cậu liên hệ Đa Lan, nói cô ấy lấy hết sản phẩm ra khỏi kệ trước, tất cả những đơn hàng đã đặt nhưng chưa giao thì hủy hết, hoàn trả tiền đầy đủ.”
Phùng Ly sững sờ, chỉ có thể gật đầu.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Chu Chính nãy giờ không lên tiếng đột nhiên hỏi một câu quan trọng nhất, cũng là câu mà mọi người quan tâm nhất: “Ý của luật sư vừa nãy, là chúng ta còn phải bồi thường tiền sao?”
“Đúng vậy.” Thì Phỉ cười khổ, thở dài một hơi.
“Phải bồi thường bao nhiêu?”
Thì Phỉ trầm lặng không lên tiếng. Số tiền bồi thường tổn thất mà luật sư đại diện của Phi Tấn đưa ra là năm triệu nhân dân tệ, lần này, sợ là phải táng gia bại sản!
====
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Luật sư vừa mới đến căn cứ, thì toàn bộ giới thể thao điện tử đều biết.
Những năm này Thì Phỉ xuôi gió xuôi nước, đầu tiên là giành được chức vô địch thế giới, sau khi giải nghệ thì lại thành lập chiến đội thi các giải đấu, chỉ một trong hai việc này cũng đủ để cho người ta phấn đấu cả sự nghiệp, mà anh lại dễ dàng làm được. Không chỉ có như vậy, anh còn có rất nhiều người hâm mộ, độ nổi tiếng cực lớn, đến mức gần như bắt kịp minh tinh nổi tiếng, làm sao có thể không khiến cho mọi người ghen tị chứ? Một đám người đã sớm nghển cổ lên chờ xem anh ngã xuống thần đàn, nhìn anh mà cười nhạo.
Lần này, không phải là một cơ hội tốt ngàn năm có một sao? Xâm phạm quyền, phạm pháp, vết nhơ cả đời mà.
Trên đường Thì Phỉ đến gặp Thì Lam, đã nhận được rất nhiều cuộc gọi an ủi, trong đó có cả nhân vật cấp cao thật sự muốn an ủi anh. Trong lòng Thì Phỉ rất rõ ràng, thật ra thì anh hoàn toàn không quan tâm người ngoài nghĩ anh như thế nào, anh chỉ lo lắng về việc WDF có thể vì vậy mà mất suất đi tiếp chinh chiến ở giải đấu hay không, đó là cơ hội mà các đội viên đã nhẫn nhục, vất vả lắm mới tranh thủ được cơ hội, quyết không thể cứ như vậy mà mất đi.
Thì Lam cầm bản thiết kế hình ảnh nhân vật phiên bản chibi của Tô Mộc Hề, cẩn thận so sánh với các nhân vật anh hùng của Liên minh Vương giả, giữa hai hàng lông mày có một nét lạnh lùng, cô ấy trong công việc và trong cuộc sống rất khác nhau, sự điềm tĩnh và khôn ngoan của một luật sư được thể hiện một cách sinh động trên người cô ấy.
Trợ lý gõ cửa đi vào, đặt lên bàn làm việc hai ly latte, rồi lẳng lặng đi ra ngoài.
Thì Lam nhấp một ngụm cà phê: “Cô bạn gái nhỏ này của em khá có tài đấy, vẽ rất đẹp.”
“Cô ấy thật sự lợi hại.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thì Lam liếc nhìn Thì Phỉ, sau đó xoay người: “Lợi hại mà xảy ra chuyện sao?”
“Chuyện này là lỗi của em, en nên ngăn cản.”
Thì Lam nhướng mày, từ tâm trạng đến biểu hiện, đều rất kinh ngạc. Trước mắt cô ấy thật sự là cậu em họ không nghe không thấy chuyện tình yêu nam nữ sao? Năm đó còn nói một câu chọc cho cô gái nhỏ đưa thư tình khóc mà! Bây giờ sao lại trở nên hiểu phong tình như vậy?
Thì Lam để tài liệu xuống, nhìn anh hỏi: “Em có suy nghĩ gì?”
Thì Phỉ ngồi nghiêm túc nói: “Em muốn đảm bảo rằng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tư cách dự thi giải đấu của WDF. Hơn nữa, bớt chút tiền bồi thường.”
Thì Lam nhăn mũi: “Chị thấy trong mắt em chỉ có tiền thôi! Vì chút lợi ích nhỏ này, mà chuyện gì cũng làm được! Nếu như chú hai mà biết, ha ha, em lại chờ đi!”
Thì Phỉ ngược lại không quan tâm chút nào, cười nói: “Không chừng bây giờ ông ấy đã biết.”
“Vậy em không nên tới tìm chị, trực tiếp đi tìm ba em, án xâm phạm quyền, chú ấy là chuyên gia.”
“Vậy không được, ông ấy nhất định sẽ nói điều khoản với em, em kiên quyết không thể bị ông ấy định đoạt.”
Thì Lam cũng không phản bác gì, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ thu lệ phí tiêu chuẩn, đẩy qua phía Thì Phỉ: “Cái này em phải xem một chút, nếu không có vấn đề gì, thì chị sẽ tiếp nhận vụ của em.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thì Phỉ tùy tiên liếc mắt nhìn, lập tức nói: “Không thành vấn đề.”
Ngón tay của Thì Lam gõ lên mặt bàn hai cái: “Mở to mắt của em nhìn cho rõ đi, phí của chị rất đắt. Còn nữa, phí vụ các em đánh người lần trước còn chưa trả đâu.”
“Cuối năm quyết toán.” Thì Phỉ cho cô ấy một ánh mắt “yên tâm đi”, nhưng Thì Lam lại cảm thấy đây chính là một kẻ xấu!
Bọn họ bên này vừa mới nói xong chuyện hợp tác, thì Thì Lý gọi điện tới, Thì Phỉ nhìn vào thông báo cuộc gọi trên điện thoại, nói với Thì Lam: “Em đã nói rồi, ông ấy chắc chắn đã biết.”
Thì Lam thách thức nói: “Vậy em nhận đi!”
Thì Phỉ không có gì mà không dám nhận, mặc dù tính khí của Thì Lý không tốt, nhưng Thì Phỉ chưa bao giờ sợ ông ấy từ khi còn nhỏ.
Thì Lý: “Con đang ở đâu?”
Giọng oang oang của Thì Lý đủ để giải thích cảm xúc của ông ấy lúc này, Thì Lam cách thật xa cũng nghe rõ, bất giác co rụt vai lại, nhưng Thì Phỉ vẫn bình tĩnh nói: “Công ty luật của Thì Lam.”
“Chuyện xâm phạm quyền con định làm như thế nào?”
“Thừa nhận, bồi thường tiền.”
“Cho con 20 phút đến văn phòng của ba.”
Thì Phỉ giơ tay nhìn thời gian, không nhanh không chậm từ chối: “Con có hẹn, chiều nay.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thì Lý ở đầu bên kia điện thoại tức đến giận châm, nhưng Thì Phỉ lại hoàn toàn phớt lờ mà cúp điện thoại của ông ấy.
Thì Lam nhấp một ngụm cà phê: “Nếu bàn về ai có thể làm tức chết ba em, thì trên đời này nhất định là em!”
“Em sao lại muốn chọc giận ông ấy? Không thù không oán.” Thì Phỉ đứng lên, “Em đi đây.”
Thì Phỉ đi tới cửa, Thì Lam đột nhiên gọi anh lại: “Sao em lại không có một chút vẻ lo lắng gì vậy? Em không sợ tổn hại danh tiếng của em sao? Sau khi bồi thường tiền, em còn có tiền nuôi dưỡng giấc mơ thể thao điện tử của em sao?”
Thì Phỉ dừng lại, xoay người nói, “Chị không biết nửa năm qua em đã gặp phải khó khăn gì đâu, những thứ có thể giải quyết bằng tiền đều không tính là khó khăn. Không có tiền thì em có thể nghĩ cách kiếm, chỉ cần vẫn còn hy vọng.”
Thì Lam lại nói: “Làm sao kiếm? Em mở cửa hàng trực tuyến không phải là vì kiếm tiền sao? Nhưng bây giờ lại thành tình cảnh gì? Em có bao giờ nghĩ tới chưa, con đường thể thao điện tử này hoàn toàn không phù hợp với em.”
“Không có con đường nào là chỉ dành riêng cho bất kỳ ai. Về việc kiếm tiền, cùng lắm bán thân thôi.”
Thì Lam: “…”
Sau khi rời khỏi văn phòng của Thì Lam, Thì Phỉ đi một chuyến tới công ty môi giới bất động sản, niêm yết căn nhà kia của mình, giá nhà gần đây đã tăng không ít, bây giờ bán thì may ra còn có thể kiếm được ít tiền.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
====
Tô Mộc Hề đang ở trong lớp học, nhận được tin nhắn từ Hà Ngộ, mới biết được Trò chơi Phi Tấn đã khởi kiện bọn họ xâm phạm quyền. Tiết tiếp theo cô hoàn toàn không nghe vô, tâm trạng rơi xuống đáy vực, suy nghĩ đã sớm bay đi.
Đều do cô, tại sao lại muốn tự ra quyết định tham khảo các nhân vật anh hùng trong Liên minh Vương giả để làm hình ảnh phiên bản chibi chứ??? Bây giờ gặp phải rắc rối lớn, Thì Phỉ chắc chắn hận cô đến chết.
Tô Mộc Hề không biết đã thở dài bao nhiêu lần, nghĩ đến Thì Phỉ, thì trong lòng cô rất không chắc, ngay cả tin nhắn cô cũng không dám gửi cho anh.
Rốt cuộc cũng chịu đựng đến giờ tan học, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc định chạy thẳng đến căn cứ, nhưng mà vừa ra khỏi tòa nhà, thì đã nhìn thấy xe của Thì Phỉ đậu bên đường.
Tô Mộc Hề dừng lại, cô đột nhiên có chút rụt rè, không biết nên giải thích thế nào. Cho dù có giải thích như thế nào, thì cũng không thể che đậy sự thật là dốt nát, mù luật, mà đây cũng không thể là cái cớ để cô phạm sai.
Tô Mộc Hề hít một hơi thật sâu, đi bộ về phía POLO.
Tô Mộc Hề đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe, vừa ngồi vào liền bắt đầu nói chuyện, tất cả động tác đều làm liền một mạch, không có một chút do dự, thuần thục tựa như đã luyện tập rất nhiều lần.
“Xin lỗi, đều là lỗi của em, một mình em sẵn sàng gánh vác mọi khoản bồi thường.”
Thì Phỉ sửng sốt trước lời nói của Tô Mộc Hề, đột nhiên quyết định trêu chọc cô một chút: “Em định gánh vác làm sao?”
“Trừ tiền lương của em.” Tô Mộc Hề vẫn luôn nhìn về phía trước, không nhìn Thì Phỉ.
“WDF có thể phải đóng cửa, em lấy tiền lương ở đâu?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đầu của Tô Mộc Hề như chết lặng, không ngờ tai họa mà mình gây ra lại lớn như vậy, WDF cũng sắp bị cô làm cho đóng cửa. Ngực tựa như bị nhét một cục bông lớn, khiến cho cô đặc biệt khó chịu, mắt cũng bắt đầu ê ẩm.
Cô cuối cùng cũng quay đầu nhìn Thì Phỉ, vẻ mặt của anh rất lạnh, cô mở miệng, nhưng lại không phát ra được tiếng nào. Một lúc lâu sau, mới tìm được giọng nói của mình: “Em có thể đi làm trả nợ, anh yên tâm, là trách nhiệm của em, thì em nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Tô Mộc Hề cảm thấy rất buồn, đặc biệt có lỗi với tất cả mọi người. Bọn họ đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, chịu đựng nhiều uất ức như vậy, vất vả lắm mới đi đến hiện tại, chiến thắng trận đấu tuyển chọn, thành công bước vào giải đấu chính, chưa tới nửa tháng mùa xuân nữa sẽ bắt đầu giải đấu, nhưng lại phải đối mặt với cục diện giải tán này, các đội viên nhất định sẽ ghi hận cô đúng không? Huống hồ, ngay cả bản thân cô cũng hận chính mình.
Nghĩ đến đây, Tô Mộc Hề cảm thấy buồn bực, không nhịn được mà nói thầm: “Có thể nghĩ ra cách, không để cho WDF đóng cửa không?”
Cô không sợ bị ghi hận, nhưng mà cô sợ mình sẽ phá hủy những gì WDF không dễ gì giành được ngày hôm nay, sợ mình sẽ phá hủy tương lai của mọi người.
Thì Phỉ nghe thấy giọng nói không đúng của cô, liền cúi thấp người, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của cô, lại phát hiện ra hai mắt của cô đã đỏ hoe, nước mắt lởn vởn trong hốc mắt, tựa như sẽ rơi xuống ngay lập tức.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trái tim của Thì Phỉ lập tức bị châm chích, tay chân luống cuống khẩn trương: “Được rồi được rồi, chọc em chơi thôi, WDF không có việc gì, em cũng không cần bồi thường tiền.”
Vốn dĩ còn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng nghe Thì Phỉ nói WDF không có việc gì, cô lại không thể nhịn khóc được nữa.
Thì Phỉ dang tay kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng của cô, nhưng lại không biết dỗ như thế nào. Đều do cái miệng thiếu đánh của mình, tại sao lại muốn trêu chọc cô chứ? Thật là rảnh rỗi sinh nông nổi.
Đang là lúc tan học, nên sinh viên đi thành từng nhóm đi ngang qua, về cơ bản thì cả giáo viên và sinh viên của trường đều biết đây là xe của Thì Phỉ, cho nên khi mọi người đi ngang qua, đều sẽ cố ý hoặc vô ý nhìn chằm chằm vào cửa kính xe thêm mấy lần. Mặc dù đã dán phim cách nhiệt trước kính, nhưng từ bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy rõ trong xe, nhất là giờ phút này, bọn họ đang ôm nhau, Thì Phỉ vỗ nhẹ lưng của Tô Mộc Hề, giống như đang an ủi cô, vẻ mặt của anh thật sự quá dịu dàng…
Tô Mộc Hề vừa khóc, vừa suy nghĩ những gì Thì Phỉ vừa nói, cảm thấy anh có thể chỉ là vì muốn cho cô dễ chịu mà nói dối cô.
Cô ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, xác nhận một lần nữa: “Những gì anh vừa nói là sự thật?”
Thì Phỉ rũ mắt nhìn, người trong vòng tay lê hoa lê đái vũ, chóp mũi hồng hồng, trên mặt còn có nước mắt, yếu đuối dễ bắt nạt, dáng vẻ vô cùng ngon miệng, cúi đầu, hôn cô.
“Không phải chứ, hôn thật à!”
“Thật khó chịu! Tại sao người hôn Thì Phỉ không phải là tôi?”
“Không coi ai ra gì như vậy, có hơi quá đáng.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Thật ghen tị, muốn hôn.”
Mấy cô gái đứng ngoài cửa xe chứng kiến hết​​ tất cả mà gần như nổ tung, Tô Mộc Hề rốt cuộc là yêu tinh gì vậy? Đó là Thì Phỉ đấy! Là nam thần đó! Mặc dù chấp nhận chuyện nam thần yêu đương, nhưng không có nghĩa là có thể chấp nhận nam thần sẽ đối xử dịu dàng với một người như vậy, lại còn hôn môi!
====
Tô Mộc Hề biết nụ hôn vào giờ phút này vô cùng không thích hợp, hơn nữa người bên ngoài còn có thể nhìn thấy, nên dùng sức đẩy anh ra, thở hổn hển hỏi lại lần nữa: “Những gì anh vừa nói có phải là thật không?”
“Lời anh nói đương nhiên là thật.” Anh chưa thỏa mãn nhìn chằm chằm đôi môi hơi sưng của cô, ra vẻ muốn hôn lại, nhưng lại bị cô đẩy ra.
“Làm sao bây giờ?”
Lòng cô đều tràn ngập về vụ kiện, thành công phá hủy sự hứng thú của anh, anh chỉ có thể im lặng thở dài, chưa thỏa mãn mà vuốt ve môi của cô: “Giao cho Thì Lam rồi, có lẽ sẽ bồi thường một chút, cùng lắm thì lấy tiền bán đồ bồi thường cho Phi Tấn, trời không sập được.”
“Bắt đầu từ tháng này, em không cần tiền lương nữa.”
“Cũng được,” Thì Phỉ gật đầu, rất nghiêm túc nói, “Chưa từng nghe nói bà chủ mà còn đòi tiền lương.”
Tô Mộc Hề: “…”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Ngón tay của Thì Phỉ nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô: “Làm bà chủ thì nên có dáng vẻ của bà chủ, đối mặt với nguy hiểm cũng không loạn, bản thân em ở đầu trận tuyến mà loạn, thì đám khỉ con kia làm sao có thể bình tĩnh mà huấn luyện chứ?”
Tô Mộc Hề đỏ mặt hỏi: “Anh không trách em?”
Thì Phỉ nổ máy: “Lỗi đều nằm ở anh, anh nên chịu trách nhiệm lớn nhất, còn em, cùng lắm là đồng phạm.”
Mặc dù biết anh đang an ủi cô, nhưng nghe anh nói như vậy, trong lòng cô vẫn dễ chịu hơn một chút.
“Bây giờ đi đâu vậy?”
“Ăn cơm trước.”
Tô Mộc Hề suy nghĩ một chút rồi nói: “Ăn ở căng tin đi, sắp phá sản rồi, vẫn nên tiết kiệm một chút.”
Thì Phỉ mỉm cười: “Nghe theo bà chủ.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Ngày hôm qua sau khi cập nhật xong, mọi người đều mắng Tần Du
Thật ra thì, trong vấn đề này Tần Du chính là người tố cáo, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là bản thân WDF đã làm sai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.