Cô thật sự rất muốn hỏi ông ấy một câu, bỏ rơi hai người bọn cô, ông ấy có từng hối hận không?
Anh đột nhiên duỗi tay ra, ôm cô vào lòng.
Cái ôm đột ngột này khiến Tô Mộc Hề hoàn toàn cứng đờ, nhiệt độ ở tai nhanh chóng lan qua má. Anh ngồi trên xe, ngang tầm với cô, cằm cô lại vừa vặn đặt trên vai anh.
Anh cười khẽ, thì thầm vào tai cô: “Sang năm chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng.”
Anh buông cô ra, lại chưa thỏa mãn mà xoa xoa đầu cô, thở dài một tiếng: “Anh đi đây, em mau về nhà đi.”
Bóng lưng anh ngồi trên chiếc xe đạp càng lúc càng xa, nhưng vẫn không quên vẫy tay chào cô sau lưng.
Trên vai dường như vẫn còn lưu lại lực ôm của anh, trên tóc vẫn còn lưu lại nhiệt độ bàn tay anh. Cô đứng tại chỗ nhìn, mặc dù chỉ là một chiếc xe điện vừa nhỏ vừa dỏm, nhưng lại được anh đi thành cảm giác hiên ngang.
Cho đến khi anh gần như biến mất khỏi tầm mắt, cô mới thấp giọng nói nhỏ một câu: “Đi đường cẩn thận.”
Nhiệt độ càng ngày càng thấp, nhưng lòng cô lại hừng hực, cả khuôn mặt cũng nóng hầm hập. Cô nhíu mày, cười khẽ một tiếng, xoay người chuẩn bị lên lầu.
“Mộc Hề.”
Tô Mộc Hề bị tiếng gọi đột ngột này làm cho sửng sốt, hô hấp như ngừng lại một nhịp, nhìn chăm chú mới thấy rõ người tới, vừa bất ngờ, vừa khó chịu.
Tô Bá Tuyền từ trong bóng tối đi ra, mặc một chiếc áo khoác dài len cashmere màu đen, đeo kính gọng vàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tua-nhu-anh-sang-mat-troi/1111266/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.