Chương trước
Chương sau
Mấy tiếng sau đó, Phó Uyển Hòa không thèm để ý tới Dư Châu Dạ nữa.
Dù Dư Châu Dạ có dỗ cô như thế nào, cố gắng chọc cô cười ra sao, Phó Uyển Hòa vẫn cứ lạnh nhạt với anh.
Dư Châu Dạ thật sự bó tay với cô.
Đây đã là lần thứ bảy Dư Châu Dạ lượn về chỗ ghế sô pha. Anh ngồi xuống bên cạnh Phó Uyển Hòa, sáp lại gần cô, tỏ vẻ rất buồn rầu: "Em nói xem bình thường em dễ tính lắm mà, sao tức giận một cái lại khó dỗ như vậy chứ?"
"Phó Uyển Hòa?" Dư Châu Dạ cười làm lành, "Anh sai rồi."
Phó Uyển Hòa vẫn không thèm để ý đến anh như cũ, mắt nhìn lên TV.
Vài giây nữa trôi qua.
Dư Châu Dạ ngẫm nghĩ, thử thăm dò gọi: "Hòa Hòa?"
"Uyển Uyển?"
"Phó Phó? Tiểu Phó? Tiểu Uyển? Tiểu Hòa? Uyển Hòa? A Hòa?" Dư Châu Dạ không thuận theo sẽ không buông tha.
Lại qua một lúc lâu.
Phó Uyển Hòa lườm anh, có phần bất đắc dĩ: "Đừng gọi nữa."
Dư Châu Dạ thấy sắc mặt cô tốt hơn nhiều, hỏi: "Em còn giận anh không?"
Thực ra Phó Uyển Hòa vốn không tức giận, cô chỉ cảm thấy xấu hổ lại không biết nên nói gì cho phải, cho nên mới không để ý đến Dư Châu Dạ.
"Không giận." Cô nói.
Mãi đến năm giờ chiều, ngoài cửa phát ra tiếng động, hai người trên ghế sô pha đồng thời nhìn về phía cửa. Phương Tri Hòa xách một đống túi to túi nhỏ về, hầu hết đều là nguyên liệu nấu ăn.
Dư Châu Dạ nói với Phó Uyển Hòa một tiếng, đứng dậy đi tới giúp Phương Tri Hòa xách đồ.
Phương Tri Hòa và Dư Châu Dạ cùng nhau bước vào phòng bếp, ngoài miệng còn lải nhải suốt: "Ôi chao, Thuyền Nhỏ đúng là một chàng trai tốt bụng."
Phó Uyển Hòa thấy cảnh này, trong mắt mang theo ý cười, chậm rãi bước về phòng ngủ.
Cô luôn không thích những màu sắc tươi tắn, nên màu chủ đạo của phòng ngủ là một màu trắng đơn điệu, trông có vẻ sạch sẽ.
Phó Uyển Hòa ngồi vào bàn học, lấy một hộp giấy Kraft [1], bề mặt phủ đầy bụi, nhìn là biết đã có tuổi. Phó Uyển Hòa rút một tờ giấy ra lau lau mặt ngoài của chiếc hộp, sau đó cẩn thận mở nó ra.
[1] Giấy kraft, hay còn gọi là giấy xi măng là loại giấy dùng để đóng gói, làm bao bì được sản xuất từ bột gỗ của thân cây gỗ mềm, tạo nên bởi quy trình nghiền bột gọi tên là kraft. Giấy kraft là một loại giấy kraft xốp có độ đàn hồi cao và khả năng chống xé rách cao, được thiết kế để đóng gói các sản phẩm có yêu cầu cao về độ bền và độ bền.
Bên trong có vài cuốn nhật ký cùng với tấm ảnh tốt nghiệp hồi cấp ba.
Phó Uyển Hòa thuận tay lật cuốn nhật ký ra, trên đó tất cả đều viết về Dư Châu Dạ.
Trong cuốn nhật ký tràn ngập cái tên Dư Châu Dạ, sở thích và hứng thú của anh, và ghi lại tất cả những gì cô trải qua trong suốt những năm học cấp ba.
Ánh nắng chiều len lỏi vào phòng, chiếu lên gương mặt Phó Uyển Hòa, ánh nắng dịu dàng như đang khắc họa hình dáng khuôn mặt cô.
Ngũ quan của cô gái thật sạch sẽ, cong cong mắt cười, như có từng tia sáng lấp lánh trong đôi mắt, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện mắt cô ngân ngấn lệ.
Không phải vì đau lòng, mà là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Ngày Phó Uyển Hòa rời nhà đến Thuận Thu làm việc, cô đã từng mở chiếc hộp này ra.
Khi đó cô nghĩ rằng đây là lần cuối cùng cô mở nó.
Lúc ấy Phó Uyển Hòa vừa khóc vừa cười nhìn những thứ cất trong hộp, cuối cùng thầm nói với bản thân rằng: "Một lần cuối cùng, lần sau sẽ không mở chiếc hộp này ra nữa."
Nhưng vài năm sau, cô lại mở nó ra.
Lần này cô không còn một mình nữa.
Bởi vì.
Người cô thích, cũng thích cô.
Giấc mộng mà cô tưởng chừng như xa không thể với tới, đã thành hiện thực.
Phó Uyển Hòa đóng nắp lại, định cất nó vào chỗ cũ thì di động đặt bên cạnh bỗng rung lên.
Phó Uyển Hòa nhìn tên hiển thị, vội vàng nhận điện thoại.
"Alo, Uyển Hòa?" Là giọng của Ôn Hành.
Phó Uyển Hòa: "Có chuyện gì thế?"
Giọng Ôn Hành nghe có vẻ rất vui: "Uyển Hòa, cậu về Hành Dương rồi à?"
"Ừm." Phó Uyển Hòa ngẫm nghĩ, hình như cô đã quên nói với Ôn Hành về việc mình trở về, cô nghi ngờ hỏi: "Sao cậu lại biết?"
"Tòng Ngôn vừa mới gọi điện cho Dư Châu Dạ, tớ nghe thấy." Ôn Hành nói, "Sao cậu không nói cho tớ biết?"
"Xin lỗi, tớ quên mất." Phó Uyển Hòa hơi áy náy.
Trước mặt Phó Uyển Hòa, Ôn Hành sẽ trở nên kém cỏi về mặt khí thế [2], Phó Uyển Hòa không biết tại sao, đến cả bản thân Ôn Hành cũng không biết.
[2]: Gốc là “小家子气”: chỉ người có thân phận thấp kém, lời nói cử chỉ không làm được việc gì lớn
"Uyển Hòa, tối nay ra ngoài chơi không?" Ôn Hành hỏi.
"Đi đâu cơ?"
"Bọn Tòng Ngôn nói sau mười hai giờ đêm nay sẽ có bắn pháo hoa ở trường Trung học số 1." Ôn Hành bổ sung, "Một bạn học cũ trong lớp chúng ta phụ trách, nhà cậu ta bán pháo hoa cho nên đặt chỗ ở một quán gần đó, có ăn nướng linh tinh, tiện thể họp lớp luôn."
Trường Trung học số 1 cách trung tâm Hành Thị khá xa, xung quanh khá vắng vẻ, là một nơi thích hợp để bắn pháo hoa.
"Bọn cậu đi không?" Phó Uyển Hòa hỏi.
Ôn Hành: "Gần đây công việc bận rộn, tớ vốn định không đi nhưng Tòng Ngôn nói muốn đi nên tớ đành đi theo."
Phó Uyển Hòa do dự trong giây lát: "Cậu đợt tớ một chút."
Cô buông di động xuống bước tới phòng bếp, Dư Châu Dạ đang xử lý cua giúp Phương Tri Hòa.
Phó Uyển Hòa đi tới bên cạnh anh: "Anh mới gọi cho Nhậm Tòng Ngôn ạ?"
Dư Châu Dạ không ngờ cô sẽ hỏi, thoáng sửng sốt: "Đúng rồi."
"Cậu ấy có nói chuyện đêm nay tới Trung học số 1 không?"
"Có," Dư Châu Dạ chậm rãi đáp, "Anh vẫn chưa trả lời, định xử lý xong đống này sẽ hỏi em có muốn đi không."
"Em muốn đi à?" Dư Châu Dạ nghiêng đầu hỏi.
Lâu rồi Phó Uyển Hòa chưa gặp Ôn Hành, vì vậy đáp: "Vậy thì đi thôi."
"Được, nói với Ôn Hành anh cũng đi giúp anh."
"Sao anh biết Ôn Hành hỏi em..." Phó Uyển Hòa cảm thấy nóng đầu, bật thốt ra, vừa mở miệng cô đã thấy mình ngốc ơi là ngốc, ngoại trừ Ôn Hành còn ai biết Nhậm Tòng Ngôn gọi điện cho anh chứ?
Không chờ Dư Châu Dạ cười nhạo mình, Phó Uyển Hòa đã xoay người trở về phòng.
Phương Tri Hòa nữ sĩ đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy bèn cười như được mùa.
Phó Uyển Hòa cầm di động lên nói với Ôn Hành ở bên kia: "Tớ đi."
"Ok."
Phó Uyển Hòa nói thêm: "Đúng rồi, Dư Châu Dạ cũng đi."
Hình như Ôn Hành ở bên kia thoáng im lặng.
"Cậu mới đi tìm cậu ấy à?"
Phó Uyển Hòa thoáng ngập ngừng: "Ừm."
Ôn Hành bên kia lại dừng lại vài giây, giọng điệu không dám tin: "Cậu ấy ở nhà cậu á?"
"Ừm."
"..... Cậu ấy đón giao thừa ở nhà cậu?"
"Đúng vậy." Phó Uyển Hòa chậm rãi đáp, cô không hiểu sao Ôn Hành lại phản ứng kỳ lạ như vậy.
Khoan đã, hình như cô chưa kể chuyện mình và Dư Châu Dạ đã ở bên nhau cho Ôn Hành nghe...
Khó trách cô ấy có phản ứng mạnh như vậy, Phó Uyển Hòa đỡ trán.
Chờ đến khi Phó Uyển Hòa giải thích sơ qua với Ôn Hành xong, bỗng nghe thấy tiếng Dư Châu Dạ gõ cửa phòng mình: "Ăn cơm thôi."
Phó Uyển Hòa đáp lời, mở cửa, cùng Dư Châu Dạ đi đến bàn ăn.
"Ba vẫn chưa về ạ?" Phó Uyển Hòa có hơi mất mát, đã lâu rồi cô chưa được gặp Phó Bình.
Phương Tri Hòa nhìn thời gian: "Chắc là sắp rồi đấy."
Vừa nói xong, cửa đã bị đẩy ra, người đến đúng là Phó Bình.
Trước kia bởi vì thành tích tốt, ngoại hình ưa nhìn nên Phó Bình thời còn trẻ chính là một nhân vật phong vân trong trường, đến giờ ngoại hình vẫn phong độ như xưa, không có quá nhiều thay đổi, rất được các dì nhảy khiêu vũ quảng trường dưới nhà hoan nghênh.
Phương Tri Hòa còn vì vậy mà hục hặc với Phó Bình vài lần.
Phó Bình nhìn thấy con gái rượu cũng vô cùng vui mừng, chẳng thèm quản trên tay đang cầm gì, cứ thể ôm chầm lấy Phó Uyển Hòa.
Phó Uyển Hòa cũng cười: "Ba."
Phó Bình cảm nhận được cách đó không xa có một ánh mắt lành lạnh rơi trên người mình, khi ông buông Phó Uyển Hòa ra, ánh mắt này lập tức biến mất.
Phó Bình khó hiểu gãi gãi đầu, vừa cười ha hả vừa bước tới bàn ăn, mới phát hiện ra trong nhà thế mà lại có thêm một người đàn ông!
"Người này là?" Phó Bình chỉ vào Dư Châu Dạ, quay sang nhìn Phương Tri Hòa bằng ánh mắt kinh ngạc.
Phó Uyển Hòa nhìn Phó Bình, lại nhìn sang Dư Châu Dạ, cố nín cười đáp: "Ba, đây là bạn trai con, Dư Châu Dạ."
"Chào chú ạ." Dư Châu Dạ thoạt nhìn có vẻ thong dong thoải mái đáp: "Cháu là Dư Châu Dạ, Dư trong dư thừa, Châu Dạ trong 'Chu dạ thư sở kiến' [3] ạ."
[3] Tên một bài thơ thời nhà Thanh, nghĩa là "Những gì nhìn thấy ở Chu Dạ Thư", chữ 舟 trong tên nam chính có thể đọc là Châu cũng có thể đọc là Chu.
'Chu dạ thư sở kiến'? Phó Uyển Hòa nao nao.
Cô còn nhớ rõ tại buổi lễ tốt nghiệp cấp ba, Dư Châu Dạ - Trạng Nguyên tỉnh năm ấy - lên sân khấu phát biểu.
Phó Uyển Hòa nhớ khi ấy cô ngồi giữa biển người, trong tiếng vỗ tay rầm rộ, nhìn chàng thiếu niên hăng hái dáng người dong dỏng, mặc đồng phục màu xanh trắng đứng trên đài, nở một nụ cười điềm tĩnh với khán giả bên dưới, đặt tay lên micro. Một giọng nói chỉ thuộc về thiếu niên vang lên:
"Chào mọi người, tôi là Dư Châu Dạ lớp 12-1. Dư trong dư thừa, Châu Dạ trong 'Chu dạ thư sở kiến'."
Khi đó Phó Uyển Hòa mới biết thì ra tên anh là lấy từ bài thơ này.
Phó Bình vẫn chưa hết bàng hoàng vì con gái dẫn bạn trai về ra mắt, đến cả Dư Châu Dạ tự giới thiệu như thế nào cũng không nghe rõ, chỉ gật gật đầu có lệ.
Phương Tri Hòa bất mãn đẩy Phó Bình một cái: "Tỉnh táo chút."
Khóe miệng Phó Bình khẽ giật giật: "Tiểu Nghiêm à? Hoan nghênh hoan nghênh, nào đến đây, ăn cơm ăn cơm."
"....." Phương Tri Hòa không nhịn được nữa, kéo tay Phó Bình trở về phòng, nổi giận đùng đùng: "Phó Bình, ông cần tôi giúp ông tỉnh táo lại không!"
Phó Bình lập tức xin tha: "Vợ ơi vợ à, anh sai rồi, á, em đừng nói lớn vậy chứ, nhà còn có người mà, á á á đau đau đau ——"
"Rầm" cửa bị đóng lại.
Phó Uyển Hòa quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, lại quay sang nhìn Dư Châu Dạ: "Anh vẫn ổn chứ?"
Phản ứng của Phó Bình quả thật có hơi dữ dội, không biết Dư Châu Dạ có chịu được không.
Dư Châu Dạ cười như không có việc gì, ngữ điệu vô cùng gợi đòn: "Rất ổn."
Phó Uyển Hòa lo lắng cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của anh, cau mày.
Anh luôn thích tỏ vẻ không có chuyện gì cả.
"Mũi anh dài quá rồi đấy." Phó Uyển Hòa nói.
Nói dối mũi sẽ dài ra.
Dư Châu Dạ khẽ cười. Đây chẳng phải lời anh từng nói rồi sao, cô nhóc này còn biết học một hiểu mười cơ đấy.
Phó Uyển Hòa đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đặt dưới bàn của Dư Châu Dạ, nghiêng đầu cười với anh: "Yên tâm đi, ba em tốt lắm."
Nhịp tim chợt hẫng một nhịp.
Ấn đường Dư Châu Dạ khẽ nhíu, đưa tay ra dịu dàng xoa đầu cô: "Ngốc à, anh thì sợ gì chứ, cùng lắm thì anh sẽ bắt cóc con gái rượu của ba em, cùng bỏ trốn."
Phó Uyển Hòa thấy anh không quá căng thẳng nữa, thở phào nhẹ nhõm.
Năm phút sau, Phó Bình mới bị Phương Tri Hòa kéo ra ngoài.
Phương Tri Hòa ngại ngùng cười: "Thuyền Nhỏ à, xin lỗi cháu, ba của Uyển Hòa có hơi ngạc nhiên một xíu, cháu đừng để ý nhiều nhé."
Dư Châu Dạ gật gật đầu: "Không sao đâu dì."
"Được rồi được rồi, ăn cơm thôi." Phương Tri Hòa gắp cho Phó Uyển Hòa một con tôm đã được bóc vỏ, rồi lại gắp cho Dư Châu Dạ một miếng thịt.
Sau khi tỉnh táo lại, rốt cuộc Phó Bình cũng khôi phục dáng vẻ như bình thường, bắt đầu đánh giá Dư Châu Dạ.
Thằng nhóc này, ngoại hình cũng tạm được, còn phương diện khác thì...
Phó Bình khẽ đẩy gọng kính, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi Dư Châu Dạ: "Tiểu Châu đúng không? Chú nghe mẹ Uyển Hòa kể cháu là nhà văn à?"
Dư Châu Dạ đặt bát xuống, khiêm tốn đáp: "Nhà văn thì chưa phải, cháu chỉ là một tác giả viết tiểu thuyết trên mạng thôi ạ."
Vừa nghe thấy vậy, Phó Bình hơi có ý kiến: "Tác giả trên mạng? Ngành này cấp bậc khá thấp, lương cũng ít."
Vẻ mặt Phương Tri Hòa hơi biến đổi.
Phó Uyển Hòa dừng lại một chút, mở miệng: "Ba, ba còn nhớ bộ phim điện ảnh lần trước ba kể không? Cái bộ phim ba nói xem hay lắm ấy."
Đột nhiên nhắc tới một chủ đề chẳng liên quan tí gì, Phó Bình mất một lúc để suy nghĩ: "Con nói cái bộ <Thành phố bệnh> đấy à?"
<Thành phố bệnh> là một quyển tiểu thuyết Dư Châu Dạ viết dưới bút danh Trầm Châu, bởi nó là một trong những tác phẩm đầu tay cho nên so với các tác phẩm khác của Trầm Châu, bộ <Thành phố bệnh> này không được nhiều người chú ý bằng.
Mà <Thành phố bệnh> kể về một thành phố bị một loại khí độc không biết tên bao phủ, con người chỉ cần hít vào một tí đều sẽ chết ngay lập tức, nhưng cứ tới tối là loại khí độc này sẽ tự biến mất. Nam chính cực kỳ nghi ngờ chuyện này, vì vậy cùng hội bạn thân xông vào khu cấm của thành phố, nghiên cứu tìm hiểu sự thật đứng đằng sau.
Bộ tiểu thuyết này hai năm trước đã được chuyển thể thành phim điện ảnh, nhưng khá kín tiếng nên chỉ được ít người quan tâm.
Trước đó không lâu Phó Uyển Hòa mới nhớ ra đây là cuốn tiểu thuyết do Dư Châu Dạ viết, hơn nữa Phó Bình cực kỳ yêu thích bộ phim điện ảnh này.
Phó Uyển Hòa gật đầu: "Ba, chẳng phải ba nói nếu có thể, ba muốn gặp gỡ tác giả nguyên tác của bộ phim này sao?"
Phó Bình vẫn chưa hiểu mô tê gì.
"Giờ cơ hội tới rồi." Phó Uyển Hòa chỉ chỉ Dư Châu Dạ bên cạnh.
"....." Phó Bình lập tức trợn trừng mắt nhìn Dư Châu Dạ, còn không quên hỏi: "Cháu là Trầm Châu?"
Dư Châu Dạ cũng bối rối vì tình thế lật ngược trước mắt, trả lời: "Dạ."
Phó Bình cảnh giác hỏi: "Sao cháu có thể chứng minh được mình chính là Trầm Châu?"
Dư Châu Dạ suy nghĩ một lát, lấy di động ra, mở trang chủ đăng nhập của trang web nơi mình đăng truyện, đưa cho Phó Bình.
Phó Bình nhận lấy, nhìn vào màn hình di động, bên trên viết rõ ràng: Trầm Châu.
Phó Bình trả lại điện thoại cho Dư Châu Dạ, nét mặt bình tĩnh, lặng lẽ đứng lên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người lấy một chai rượu thì trong tủ rượu ra, đặt xuống bàn ăn.
Phó Bình tự rót cho mình và Dư Châu Dạ mỗi người một chén rượu, sau đó nâng chén lên, nhìn Dư Châu Dạ, nghiêm túc nói: "Idol, kính cháu một chén!"
Phó Uyển Hòa: "?"
Phương Tri Hòa: "....." 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.