Mấy tiếng sau đó, Phó Uyển Hòa không thèm để ý tới Dư Châu Dạ nữa.
Dù Dư Châu Dạ có dỗ cô như thế nào, cố gắng chọc cô cười ra sao, Phó Uyển Hòa vẫn cứ lạnh nhạt với anh.
Dư Châu Dạ thật sự bó tay với cô.
Đây đã là lần thứ bảy Dư Châu Dạ lượn về chỗ ghế sô pha. Anh ngồi xuống bên cạnh Phó Uyển Hòa, sáp lại gần cô, tỏ vẻ rất buồn rầu: "Em nói xem bình thường em dễ tính lắm mà, sao tức giận một cái lại khó dỗ như vậy chứ?"
"Phó Uyển Hòa?" Dư Châu Dạ cười làm lành, "Anh sai rồi."
Phó Uyển Hòa vẫn không thèm để ý đến anh như cũ, mắt nhìn lên TV.
Vài giây nữa trôi qua.
Dư Châu Dạ ngẫm nghĩ, thử thăm dò gọi: "Hòa Hòa?"
"Uyển Uyển?"
"Phó Phó? Tiểu Phó? Tiểu Uyển? Tiểu Hòa? Uyển Hòa? A Hòa?" Dư Châu Dạ không thuận theo sẽ không buông tha.
Lại qua một lúc lâu.
Phó Uyển Hòa lườm anh, có phần bất đắc dĩ: "Đừng gọi nữa."
Dư Châu Dạ thấy sắc mặt cô tốt hơn nhiều, hỏi: "Em còn giận anh không?"
Thực ra Phó Uyển Hòa vốn không tức giận, cô chỉ cảm thấy xấu hổ lại không biết nên nói gì cho phải, cho nên mới không để ý đến Dư Châu Dạ.
"Không giận." Cô nói.
Mãi đến năm giờ chiều, ngoài cửa phát ra tiếng động, hai người trên ghế sô pha đồng thời nhìn về phía cửa. Phương Tri Hòa xách một đống túi to túi nhỏ về, hầu hết đều là nguyên liệu nấu ăn.
Dư Châu Dạ nói với Phó Uyển Hòa một tiếng, đứng dậy đi tới giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tren-trang-giay/659687/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.