"Không có gì đâu."
Dư Châu Dạ cười khẽ: "Gọi lại lần nữa đi?"
Phó Uyển Hòa vờ như không nghe thấy, lảng sang chuyện khác: "Sao cậu lại ở đây?"
"Hôm nay đoàn phim cần sửa cảnh, tôi không cần đến."
Phó Uyển Hòa gật gật đầu: "À."
"Cô ăn chưa?" Dư Châu Dạ đột nhiên hỏi: "Nếu không thì cùng đi ăn đi?"
Phó Uyển Hòa vốn định đáp "Tôi ăn rồi", nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt vào: "Chưa ăn."
"Vậy đi ăn cùng nhau?"
Không đi, nội tâm Phó Uyển Hòa gào thét như vậy.
Nhưng biết làm sao được, "cơ thể nói không nhưng miệng rất thành thật", vừa lên tiếng đã trở thành: "Được."
Sắc đẹp hại thân, Phó Uyển Hòa nghĩ thầm.
Dư Châu Dạ nhìn thấy vẻ mặt sống không bằng chết của Phó Uyển Hòa, hơi ảo não: "Nếu cô không muốn đi ăn với tôi thì cứ việc nói thẳng."
"?" Phó Uyển Hòa hoang mang-ing.
Dư Châu Dạ cố nén cười: "Cái vẻ mặt thấy chết không sờn này của cô là trưng cho ai xem?"
"...." Phó Uyển Hòa cười đầy miễn cưỡng, "Không có mà, tôi rất vui."
Có thể đi ăn cùng với Dư Châu Dạ, cô thật sự rất vui, nhưng mà bây giờ có hơi no.
Dư Châu Dạ tỏ vẻ rất không hài lòng, hiển nhiên không tin những lời cô nói.
"Cậu muốn ăn gì?" Phó Uyển Hòa đành phải đổi đề tài.
Dư Châu Dạ bước đi rất nhanh, nhanh đến nỗi Phó Uyển Hòa chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh, như gió lại như nắng, cầm không nổi, bắt không được, nhưng lại có thể chiếu rọi sưởi ấm mỗi người.
Ánh mặt trời xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tren-trang-giay/659669/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.