Mọi người cười ồ lên.
Lý Ngạn Hạo nhìn về phía Phó Uyển Hòa bằng một biểu cảm "Cục cưng sợ muốn chết", vẻ mặt không nói nên lời: "Cậu cứ xạo chó đi, xem đi người ta đang ngại kìa!"
Nghe thấy thế, Dư Châu Dạ hứng thú nhìn sang Phó Uyển Hòa đang cố ra vẻ bình tĩnh, lập tức nở nụ cười: "Được rồi, đừng làm ầm lên nữa. Nhậm Tòng Ngôn đi đâu rồi?"
Khả năng đổi chủ đề này thật ra khá hiệu quả, Phó Uyển Hòa âm thầm thở phào một hơi.
"Ơ, đúng rồi, thọ tinh [1] đâu?" Lý Ngạn Hạo nhìn xung quanh một lượt.
[1] Thọ tinh: Người được tổ chức sinh nhật, người được chúc thọ.
Phó Uyển Hòa nhìn sang bên cạnh, Ôn Hành cũng không thấy đâu nữa.
Phó Uyển Hòa ngạc nhiên, đứng lên định ra ngoài tìm Ôn Hành, dưới chân lại như vấp phải thứ gì đó, cúi đầu xuống nhìn, hóa ra đôi chân dài của Dư Châu Dạ không có chỗ để đành phải chắn lối đi.
Phó Uyển Hòa nhìn Dư Châu Dạ, đúng lúc Dư Châu Dạ đang quan sát cô.
Tầm mắt hai người lại va vào nhau, sự ngại ngùng một lần nữa lan ra khắp không khí.
Để tránh việc anh nói thêm gì nữa khiến người khác hiểu lầm, Phó Uyển Hòa mở lời trước: "Làm phiền cậu một chút, cảm ơn."
Dư Châu Dạ liếc cô một cái, không nói không rằng, đứng dậy nhường chỗ.
Phó Uyển Hòa đi ra khỏi phòng bao mát mẻ, một luồng khí nóng lập tức đập vào mặt.
Âm thanh truyền đến từ một góc hành lang.
Phó Uyển Hòa bước nhẹ nhàng về phía đó, lúc chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-tren-trang-giay/659665/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.