Đây là giấc ngủ yên ổn nhất của Du Tâm Kiều từ khi cậu mất trí nhớ.
Sáng sớm hôm sau, cậu thức dậy với tinh thần sảng khoái, nghe thấy tiếng động nên vào nhà bếp. Thấy Từ Ngạn Hoàn đang chiên trứng trước bếp, một tiếng “xèo” vang lên, khoé miệng Du Tâm Kiều cũng nhếch lên theo.
Lúc ăn cơm, Từ Ngạn Hoàn quay qua chỗ khác hắt xì, Du Tâm Kiều hỏi: “Có phải bị cảm không anh?”
Từ Ngạn Hoàn lắc đầu: “Hôm qua có người mang chó đến công ty luật.”
Du Tâm Kiều lập tức buông đũa, đi đến trước mặt Từ Ngạn Hoàn kéo cổ áo anh ra, quả nhiên đã nổi một mảng mẩn đỏ.
Cậu vội vàng lấy hòm thuốc đến, trách móc: “Sao hôm qua anh không nói?”
Từ Ngạn Hoàn nói: “Anh không để ý.”
“Chuyện gì còn quan trọng hơn cả bị bệnh cơ chứ?”
“Dỗ em.”
“…” Du Tâm Kiều vừa bôi thuốc cho anh vừa nhỏ giọng thầm thì: “Rõ ràng là em dỗ anh đấy nhé.”
Đang bôi thuốc, Du Tâm Kiều nhớ đến đôi găng tay lông cừu năm đó.
“Anh bị dị ứng với lông mèo lông chó, lông cừu thì không sao à?”
“Lông cừu cũng không đụng vào được.” Từ Ngạn Hoàn nói: “Hôm đó em đeo găng tay rồi nắm tay anh, mu bàn tay của anh bị ngứa cả một ngày.”
“Em không cố ý.” Du Tâm Kiều nhận sai trước, sau đó mới nhận ra: “Đợi đã, sao lại nói là em nắm tay anh? Em… chỉ muốn anh cảm nhận sự ấm áp của găng tay lông cừu mà thôi.”
Từ Ngạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-xanh/3513735/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.