Hôm nay Du Tâm Kiều cố ý mang cái ghế đẩu mà cậu nhặt được đến trường, bởi vì đứng càng cao thì nhìn càng xa. 
Mặc dù Từ Ngạn Hoàn đã xuất hiện, nhưng anh không hề đến gần mà luồn lách ra khỏi đám đông đi thẳng về phía toà nhà dạy học, hệt như không nhìn thấy cậu vậy. 
Trên đường ôm ghế đẩu nhỏ về lớp, Du Tâm Kiều bắt đầu tự hỏi phải chăng hôm nay cậu ăn mặc chưa đủ bắt mắt. 
Vậy thì ngày mai cậu đổi sang cái áo hoodie màu vàng tơ đi, mở toang áo khoác đồng phục ra, chắc chắn cậu ấy sẽ nhìn thấy! 
Mấy ngày sau, cơ hội lại đến. Kết quả cuộc thi đàn piano cấp thành phố mà Du Tâm Kiều tham gia trong kỳ nghỉ hè cũng đã có, đương nhiên là giật giải nhất. 
Vốn dĩ nhà trường không cần phải thưởng, nhưng do thầy Dương chủ nhiệm lớp báo cáo việc này lên trên, lãnh đạo nhà trường hết sức coi trọng, tin rằng đây là cơ hội tốt để thể hiện rằng học sinh trường ta có tố chất toàn diện. Vì vậy vào thời gian tập thể dục giữa giờ, Du Tâm Kiều được mời lên bục, đàn lại khúc nhạc đoạt giải trước mặt toàn bộ thầy trò của trường. 
Gác lại việc cậu “tỏ tình công khai” trong phòng phát thanh vào học kỳ trước, đây là lần đầu tiên Du Tâm Kiều nổi tiếng nhất ở trường Trung học số 2 Tầm Thành. 
Nổi đến độ lớp trưởng lớp 11 – 3 Trần Dương vẫn luôn mắt cao hơn đầu cũng cố ý đến tìm cậu vào buổi trưa, nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-xanh/3513730/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.