Du Tâm Kiều: “…” 
Bắt chước chẳng giống tẹo nào, có thể gọi là mất sạch tinh túy. 
Cũng không cần thiết phải sửa lại cho anh, Du Tâm Kiều hắng giọng: “Quen tôi là được.” 
Từ Ngạn Hoàn không đáp mà nhìn về phía lon nước bị bóp biến dạng trong tay Du Tâm Kiều. 
Du Tâm Kiều cúi đầu nhìn theo, ánh mắt sáng lên. 
Đúng lúc đang khát. 
Cậu giơ lon nước lên, bật nắp gọn lẹ dứt khoát. Từ Ngạn Hoàn giơ tay giống như muốn ngăn cản, nhưng chưa kịp làm gì đã nghe “Bụp” một tiếng, đồ uống có ga không còn chịu áp lực sau cơn rung lắc, theo không khí đua nhau phun ra ngoài. 
Du Tâm Kiều bất ngờ bị phun cho đầy tay với trước ngực, trên mặt cũng gặp tai vạ. Cậu vội vàng dùng tay còn lại rút giấy ăn từ trong túi, qua quýt lau. 
Dùng hết năm tờ giấy ăn mới nhớ đến người kia cũng bị vạ lây, cậu lại rút thêm một tờ, đưa qua: “Cậu cũng lau đi.” 
Từ Ngạn Hoàn không nhận, tay đang lần tìm trong túi. 
Du Tâm Kiều tiến lên, nước có ga màu vàng bắn lên áo phông màu trắng tạo thành những vết loang lổ, trông thê thảm không nỡ nhìn. Cậu không chịu được bẩn, phản xạ có điều kiện giơ giấy lên lau, lúc sắp chạm vào, Từ Ngạn Hoàn lại lui về bên tường nửa bước. 
Du Tâm Kiều khựng lại. 
Ủa, tưởng tôi định sờ mó cậu hả? 
Nhớ đến màn “tiếp xúc thân mật” ban nãy, những ý nghĩ đen tối vừa mờ đi lại có xu thế hiện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-xanh/2634858/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.