Anh cũng bằng lòng. 
Bởi vì bốn chữ này mà bữa cơm của Du Tâm Kiều chẳng nếm ra vị gì, trong đầu ngoài mơ màng thì không còn nghĩ được gì khác. 
Trên đường trở về sau khi ăn xong, cậu mới nhớ ra, hỏi: “Em đến công ty luật của các anh, thế sao không tìm anh làm luật sư cá nhân?” 
Trọng tâm sự nghiệp của cậu vừa chuyển về trong nước, không thể rập khuôn theo quy trình làm việc như ở nước ngoài, cần có một vài thay đổi để thích ứng với nơi đây. Vì thế việc tìm một luật sư trong nước làm đại diện, phụ trách giải đáp những vấn đề pháp luật, đánh giá hậu quả và rủi ro là điều rất quan trọng. 
“Anh là luật sư hình sự.” Từ Ngạn Hoàn đáp: “Ngoài ra, thời gian vào nghề của anh ngắn, không đủ thâm niên.” 
—— Thế lương anh được bao nhiêu, đủ trả tiền để trả vay mua nhà không? 
Hỏi như vậy rất thiếu lịch sự, Du Tâm Kiều nhịn xuống. 
Cậu lấy điện thoại ra, mở tài liệu luật sư mà Lương Dịch gửi tới. 
Họ Hình, 35 tuổi, mười năm trong nghề, nhìn từ họ lẫn đường chân tóc có thể thấy năng lực nghiệp vụ của người này rất xuất chúng. 
Nhưng lẽ nào những công ty luật này không cho người mới cơ hội rèn giũa à? Du Tâm Kiều bắt đầu suy nghĩ, khách hàng là bạn học cũ, vậy chẳng phải là mối mới do anh kéo về hay sao? 
Hoặc ít nhất cũng phải cho tí tiền hoa hồng chứ? 
Về nhà phải hỏi thăm luật sư Hình mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-xanh/2634852/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.