Chuyển ngữ: Đậu
Beta: Đậu
*
"Bạn học à, một mình cháu ở đây làm gì vậy?"
Đào Khê ngẩng đầu, là một ông chú khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi mặc bộ quần áo an ninh đang quan sát cậu. Cậu chậm rãi đứng lên, trong chốc lát không thể đứng vững vì đôi chân hơi tê dại. Dưới ánh sáng hoàng hôn ngoài cửa sổ, bác bảo vệ nhìn thấy sắc mặt của Đào Khê thì hơi sửng sốt, nghĩ rằng cậu học trò này có lẽ vừa chịu ấm ức gì đó nên muốn tới phòng âm nhạc không có ai để giải tỏa tâm trạng đây mà nên quan tâm hỏi han:
"Cháu là thành viên của ban nhạc sao? Không mang theo chìa khóa cửa à?"
Đào Khê im lặng một lúc rồi gật đầu.
"Không sao. Để bác mở cửa cho cháu." Bác bảo vệ vừa nói vừa cầm chùm chìa khóa bước đến cửa phòng nhạc, nhìn thấy Đào Khê vẫn đứng yên bên cạnh thùng rác thì nghi hoặc thúc giục: "Sao còn chưa tới đây?"
Lúc này Đào Khê mới bước tới cửa phòng nhạc. Bước chân của cậu hơi hỗn loạn, những ngón tay siết chặt lại. Cánh cửa quen thuộc mở ra, trong phòng nhạc rộng lớn kia trống trải không một bóng người. Ánh hoàng hôn màu vàng xen lẫn sắc đỏ xuyên qua cửa kính trong suốt trên trần hắt xuống sàn nhà, lặng lẽ chiếu rọi lên cây dương cầm màu đen.
"Cháu đừng luyện đàn lâu quá nhé. Lúc nào đi thì nhớ đóng cửa lại là được." Bác bảo vệ nhắc nhở vài câu nhưng lúc quay đầu lại nhìn, bác nhận ra từ lúc cánh cửa ấy mở ra cậu bé này còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-vi-toi-ma-den/1650710/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.