Những điều Thích Nguyên Hàm nói với ông cụ, là nghĩ cả buổi sáng rồi, cô sẽ không để cho ông cụ được hời như vậy, có một câu nói rất hay, nhân lúc ông bệnh lấy mệnh của ông. 
Bất kể đến cuối cùng ông cụ bị phán quyết bao lâu, dẫu chỉ có một năm, dẫu chỉ có ba tháng, cô cũng phải cho cái lão già này vào đó cảm nhận chứ. 
Địa ngục tạm thời không cho ông cụ xuống được, nhưng địa ngục trần gian thì ông cụ xứng đáng vào, đã bằng này tuổi rồi mà vào đó, chỉ e rằng sắp xong đời. 
Thích Nguyên Hàm không phải một người tốt bụng, sẽ không vì tuổi tác của ông cụ mà bỏ qua cho cụ ta, muốn trách thì trách bản thân ông cụ, ai bảo cụ ta ác như vậy, về già mới không có phúc báo, nên nhận lấy quả báo tự mình trồng nên rồi. 
Ra khỏi bệnh viện, hai người đi dọc con đường, mặt trời đỏ rực nắng gắt lụi tàn, có những cơn gió mát mẻ thổi qua, thoải mái hơn nhiều so với ngồi trong xe hít gió điều hòa. 
Hai người bước sánh vai, không ngừng trò truyện đôi câu, về cách giải quyết chuyện này, đột nhiên Diệp Thanh Hà dừng chân lại, Diệp Thanh Hà hỏi Thích Nguyên Hàm, "Chị có ngửi thấy mùi gì không?" 
Thích Nguyên Hàm lấy hơi hít sâu vào, mùi ở thành phố không hề dễ ngửi đâu, xung quanh bốn phía dày đặc khói bụi xe cộ, nhưng lần này lại ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, cô ngồi trong phòng đã lâu, có hơi không phân biệt được đây là loài hoa gì. 
"Là...là, cái gì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-tung-hon-hoa-hong-do/983907/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.