Chu Tuyết Miên đang cầu xin Thích Nguyên Hàm, nghe rất hèn hạ.
Tâm trạng của Thích Nguyên Hàm rất phức tạp, cô nói: "Chị không cần nói chuyện với em kiểu này, chị cũng chẳng nợ em gì cả. Cứ cho là em không đến đây, ông nội cũng nghĩ cách khiến em đến, chị không cần tự trách."
Chu Tuyết Miên gật đầu, cô ấy biết mối quan hệ lợi ích bên trong, Thích Nguyên Hàm không trách cô ấy, lại khiến cô ấy rất bất lực.
Thích Nguyên Hàm nhìn Chu Tuyết Miên, nhớ ra rất nhiều chuyện.
Chu Tuyết Miên là một người bạn tốt, trước đây cô ấy rất tốt với cô, điều này không cần hoài nghi, ngày trước họ đã là bạn rất nhiều năm.
Mỗi ngày đến trường, mỗi lần tan học, đôi khi cùng ăn cùng ngủ.
Chu Tuyết Miên họ Chu, lại là người nhà họ Chu duy nhất bằng lòng làm trái nhà họ Chu, cô ấy có thể thay đổi rất nhiều, xem như rất thành công rồi.
Từ góc độ của Thích Nguyên Hàm.
Cô không phải rất ghét Chu Tuyết Miên.
Thích Nguyên Hàm thở ra một hơi, trời lạnh, biến thành một làn khói trắng, cô cúi đầu, nhìn bàn tay Chu Tuyết Miên đang siết lấy cô, Chu Tuyết Miên chậm rãi buông tay , gập các ngón tay vò vào nhau, nói: "Xin lỗi, chị kích động quá."
Thích Nguyên Hàm lắc đầu nói không sao.
Đối mặt với ý tốt của Chu Tuyết Miên, Thích Nguyên Hàm vẫn hồi đáp lại cô ấy, nói: "Chị không cần phải làm nhiều vì em như vậy, chị có ba có mẹ có em trai, quan hệ huyết thống máu mủ này chị không bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-tung-hon-hoa-hong-do/983867/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.