Thích Nguyên Hàm rất sảng khoái. 
Thoải mái cả người. 
Lúc trước cô làm việc gì cũng giữ vững tính cách khiêm nhường, không bao giờ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, chỉ có thể âm thầm hung hăng khinh bỉ đám người kia. 
Nhìn thấy vẻ mặt bi phẫn tuyệt vọng của Khương Lâm Nguyệt, Thích Nguyên Hàm thản nhiên cười. 
Công lao này cô quy cho Diệp Thanh Hà. 
Công lao về nụ hôn táo bạo của Diệp Thanh Hà trên sân thượng ngày hôm đó. 
Thang máy luôn có người đi vào, có mấy người nhìn thấy Thích Nguyên Hàm đều nghiêng người bắt chuyện với cô, nói: "Chúc mừng chị nhé, Thích tổng, với năng lực của chị, nhất định sẽ giành được dự án về công ty của chúng ta." 
Thích Nguyên Hàm nở một nụ cười đáp lễ, "Cũng mong là vậy." 
Ngoài miệng thì nói thế, kỳ thật trong lòng cô đang nghĩ: Tôi là đang giành dự án vì tôi, liên quan gì đến công ty? Mấy người chúc sai rồi. 
Cô lại không kìm được suy nghĩ, nếu như Diệp Thanh Hà hôn cô trước mặt đám người này, có phải cô có thể nói lời trong lòng ra không, haha, vậy thì đám người này sợ chết khiếp. 
Suy nghĩ quá nhập tâm, người bên ngoài chen chúc đẩy cô một cái, Thích Nguyên Hàm không đứng vững, xiên vẹo người, choạng chân một bước, thuận thế đứng bên cạnh Diệp Thanh Hà. 
Tay của Diệp Thanh Hà dán lên eo Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu, liếc thấy bờ môi nàng, hôm nay Diệp Thanh Hà son môi thiên màu đỏ đất, làm nổi bật lên khí chất mạnh mẽ, như thể nàng đang làm lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-tung-hon-hoa-hong-do/983839/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.