(* Câu gốc: Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ: Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. Nó có xuất xứ từ bài thơ "贫交行" [Bần giao hành] của 杜甫 (Đỗ Phủ).)
Vùng đất nhà cổ phương Tây này rất rộng, Diệp Thanh Hà đạp xe, chở Thích Nguyên Hàm trên con đường mòn, họ rẽ vào con hẻm, lại gặp một con dốc, một người đẩy xe, một người đi bên cạnh.
Thích Nguyên Hàm rất thích ngồi trên xe đạp xuống dốc, tốc độ nhanh, giây phút lao xuống cực kỳ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Diệp Thanh Hà nắm lấy tay cầm, không ngừng nhắc nhở cô, "Ngồi vững vào, ôm lấy eo em, này..."
Sột soạt, xe đạp lao thẳng xuống.
Chiếc xe như thể mất khống chế, boong boong kêu, giống như có thể vỡ bất cứ lúc nào, Thích Nguyên Hàm hơi sợ, túm lấy góc áo Diệp Thanh Hà.
Xe đạp theo quán tính trượt lên trước một đoạn, Diệp Thanh Hà chống chân xuống đất, nàng thở phào một hơi, quay đầu hỏi Thích Nguyên Hàm: "Còn muốn chơi nữa không?"
Thích Nguyên Hàm suy nghĩ, giơ một ngón tay lên, nói: "Ừm... chơi thêm lần nữa."
"Mua một tặng một, em tặng chị thêm lần nữa vậy." Diệp Thanh Hà thật thà nói.
Thích Nguyên Hàm cười: "Thế thì em hào phóng đấy."
Diệp Thanh Hà lần nữa đẩy xe lên, ngồi lên xe, hít sâu một hơi, "Ngồi xong, người lái xe số 001 sẽ hộ tống ngài đến nơi."
Từ ngữ ngành nào vậy, Thích Nguyên Hàm chưa nghe bao giờ.
Thích Nguyên Hàm ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-tung-hon-hoa-hong-do/983834/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.