Mùi hương trên người Diệp Thanh Hà rất thơm.
Thích Nguyên Hàm hơi quay mặt đi, Diệp Thanh Hà chỉ muốn trêu cô, chứ không động tay động chân với cô, cũng không trộm hương trên mặt cô. Diệp Thanh Hà lại nói: "Có muốn ăn gì không, em làm bữa sáng cho chị."
Hiện tại không còn sớm nữa, đã mười giờ, qua giờ đi làm rồi, Thích Nguyên Hàm là một người rất đúng giờ, đây lần đầu tiên cô đi muộn, cảm giác này khiến cô rất khó chịu.
"Tôi dùng nhờ phòng tắm một chút."
Thiết kế của ngôi nhà này chỉ có phòng ngủ chính là thông với phòng tắm. Thích Nguyên Hàm phải đến phòng của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà đưa cho cô một bộ đồ dùng sạch sẽ.
Diệp Thanh Hà nói: "Hôm nay trời mưa to như thế này, nhiều nhân viên sẽ đến muộn. Thỉnh thoảng đi muộn một lần, cũng là chuyện thường tình, chị không phải là người máy."
Nàng nói rất có lý, nhưng không thể loại bỏ được sự cáu kỉnh trong lòng Thích Nguyên hàm, bực bội ừ một tiếng, cô quen sống theo nguyên tắc, bỗng nhiên lệch khỏi quỹ đạo, sẽ lo lắng bồn chồn, sinh ra một loại cảm giác sốt ruột.
Diệp Thanh Hà tiếp tục nói: "Đã muộn rồi, thì cho muộn hẳn luôn, chị ăn sáng trước đã, đừng làm hại sức khỏe của mình."
Thích Nguyên Hàm đang ngậm nước súc miệng, không nói chuyện được, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng là không được. Diệp Thanh Hà ở bên cạnh đưa khăn mặt cho cô, không ép cô ở lại.
Đánh răng rửa mặt xong, Thích Nguyên Hàm nói: "Cô rất dịu dàng."
"Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-tung-hon-hoa-hong-do/235638/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.