Song Tiền Nguyệt
(Ánh trăng trước cửa sổ)
| 003 |
Ánh mắt của Chiết Ninh tối xuống, không nói gì.
A Nhuyễn không hiểu ý hắn, chỉ biết người này vén lên khăn voan của mình, vậy đó chính là phu quân của y, y mềm mại gọi, "Phu quân."
"Ừm." Chiết Ninh thở dài, dịu giọng đáp lại.
"Đây là đâu thế?" A Nhuyễn tò mò nhìn trái ngó phải, phòng rất lớn, trang hoàng cũng rất đẹp.
"Miếu Sơn Thần." Chiết Ninh thấy giọng của y có chút khàn, bèn đứng dậy rót nước cho y.
A Nhuyễn cầm lấy, "Cảm ơn phu quân." Sau đó nhấp từng ngụm nhỏ, ngọt ngào, ngon quá.
"Phu quân là Sơn Thần đại nhân à?" A Nhuyễn uống xong, giọng đã mềm mại trở lại.
"Có lẽ vậy." Chiết Ninh ôn nhu cười một tiếng, lạnh lẽo giữa mày tan đi.
A Nhuyễn lập tức ngây người, ngơ ngác nói, "Phu quân đẹp quá."
"A Nhuyễn cũng đẹp lắm." Chiết Ninh không phủ nhận.
"Sao phu quân lại biết tên của A Nhuyễn?"
A Nhuyễn chớp mắt, tò mò hỏi, y chưa nói với phu quân mà?
"A Nhuyễn không phải nói ta là Sơn Thần à, tự nhiên là chuyện gì cũng biết."
"À." A Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu, Sơn Thần là thần tiên, đương nhiên là chuyện gì cũng biết, y ngốc thật, có thế mà cũng nghĩ không ra.
Chiết Ninh thấy y lộ ra vẻ ảo não, khóe miệng nhướn lên.
"A Nhuyễn có mệt không?"
"Hơi hơi." A Nhuyễn thành thật trả lời, sáng nay phải dậy sớm, còn phải ngồi trong kiệu lâu ơi là lâu, y giờ đã mệt rồi.
"Thế thì ngủ một lát đi."
Chiết Ninh vuốt ve khuôn mặt của y, đại khái là ngồi trong kiệu cả ngày, sắc mặt A Nhuyễn thoạt nhìn hơi tệ.
"Dạ." A Nhuyễn gật đầu, lại thò tay ra vo nhẹ cái thảm dưới thân, nặn chùm tua rũ xuống, mềm mại thoải mái.
Áo cưới rất nặng, thời tiết lại đang nóng, cả ngày hôm nay A Nhuyễn đổ không ít mồ hôi, tới miếu Sơn Thần rồi mới thấy mát, nhưng cái cảm giác dính nhớp này rất khó chịu, y nhìn về phía Chiết Ninh, "Phu quân ơi, A Nhuyễn muốn tắm."
A Nhuyễn đáng yêu sạch sẽ, phải tắm thật thơm tho, phu quân mới không chê.
"Ừm, cởi áo ra đi."
A Nhuyễn giơ tay lên cởi nút, nút đơm trên áo cưới khác với nút bình thường, rất rườm rà, A Nhuyễn không biết cách cởi, loay hoay nửa ngày trời cũng không cởi ra được.
Thật là ngốc mà, Chiết Ninh cười một tiếng, giúp y cởi cái nút đã sắp gút lại ra.
"Phu quân thật lợi hại."
A Nhuyễn nhìn mấy cái nút mình cởi thế nào cũng không được, nhẹ nhàng bị Chiết Ninh cởi ra, vui vẻ cười với Chiết Ninh.
Chiết Ninh cởi lớp áo dày cộm ra, bế A Nhuyễn chỉ mặc áo lót lên, đi ra cửa.
"Phu quân, chúng ta đi đâu vậy?" A Nhuyễn thuận thế ôm cổ Chiết Ninh, khó hiểu hỏi.
"A Nhuyễn không phải muốn tắm à?" Chiết Ninh ước chừng A Nhuyễn, mềm mại bé xíu.
"Vâng."
"Ta dẫn A Nhuyễn đi tắm."
Ra khỏi phòng, đi dọc theo hành lang, lại rẽ ngoặt, sẽ thấy được một suối nước nóng ở sau núi, hơi nước mù mịt.
Chiết Ninh đặt A Nhuyễn ngồi xuống một tảng đá bằng phẳng, rồi xổm xuống muốn giúp y cởi áo lót.
A Nhuyễn thấy ngượng, giữ chặt lại không cho cởi, y chỉ biết thân thể của mình không thể để người khác xem.
Chiết Ninh cũng không miễn cưỡng, "Thế thì A Nhuyễn tự cởi đi."
Tuy rằng A Nhuyễn gọi hắn phu quân, nhưng y vẫn chưa hiểu rõ quan hệ hiện tại của họ.
A Nhuyễn chớp nhẹ mi mắt, gật đầu.
Chiết Ninh đứng dậy, xoay người lại, không nhìn A Nhuyễn.
Áo lót tương đối dễ cởi, A Nhuyễn rất nhanh đã cởi xong, để lộ cơ thể trắng nõn, đứng đó không biết phải làm sao,
Chiết Ninh nghe thấy động tĩnh phía sau đã ngừng, liền nhắc nhở y "A Nhuyễn xuống nước đi."
A Nhuyễn chậm rãi tiến vào suối nước, nước suối ấm áp rất hợp với tiết trời se lạnh bây giờ, A Nhuyễn thoải mái nheo mắt lại, vọc nước chơi.
Lúc này Chiết Ninh mới xoay người lại nhìn y, nước ao đã hun đỏ mặt A Nhuyễn, bọt nước dính li ti trên lông mi, cặp mắt hạnh tròn xoe cũng ướt nước, chọc người trìu mến vô cùng.
"Phu quân." Âm cuối của A Nhuyễn nhướn lên, nghiêng đầu nhìn Chiết Ninh, vẻ mặt mang theo chút nghi hoặc.
"Ta không tắm, đi lấy quần áo cho ngươi."
Chiết Ninh kéo môi cười nhạt, A Nhuyễn hồn nhiên, tâm tư tự nhiên cũng dễ đoán.
"Dạ." A Nhuyễn cười cong mắt, tiếp tục vọc nước.
Chiết Ninh về phòng lấy quần áo, "A Nhuyễn, mau lên đây."
Hơi nước ở đây nghi ngút, ngâm lâu quá sẽ dễ bị choáng.
"Dạ."
Làn da trên người A Nhuyễn ửng lên màu hồng nhạt, y còn chưa chơi đủ, nhưng đã thấy mệt rồi, rất muốn ngủ.
Chiết Ninh để quần áo lên tảng đá, rồi tự giác xoay người đi chỗ khác.
A Nhuyễn cầm lấy khăn vải lau khô cơ thể, rồi mặc quần áo vào.
Quần áo của Chiết Ninh quá lớn so với A Nhuyễn, A Nhuyễn chỉ mặc áo trên, vạt áo đã rũ tới đầu gối, thậm chí không cần mặc quần.
Lúc về phòng, vẫn là Chiết Ninh ôm y, A Nhuyễn đã mệt đến mức không mở được mắt.
Khi bị đặt lên giường, y lim dim sắp ngủ.
Chiết Ninh nằm bên cạnh, kéo y vào lòng, ngón tay đẩy nhẹ cổ áo y ra, phần ngực hơi lóe lên, đó là Hộ Tâm Lân của hắn.
Chiết Ninh vốn là một con rồng thần, năm trăm năm trước độ kiếp thất bại, rớt xuống núi Vân Lê, có người thấy được dị tượng sinh ra khi hắn độ kiếp, nên lập miếu thờ, đắp tượng thần cho hắn, phụng hắn là Sơn Thần.
Hắn vẫn luôn ngủ say để chữa thương, mãi đến mười hai năm trước đột nhiên nghe được lời cầu nguyện của mẹ A Nhuyễn, tỉnh dậy, hiện thân, ban cho mẹ A Nhuyễn Hộ Tâm Lân của mình, để bà ấy mang về cứu A Nhuyễn.
A Nhuyễn năm tuổi mắc bệnh nặng, vốn dĩ không có thuốc nào cứu được, dương thọ đã hết, nhưng vận mệnh định trước có duyên với hắn, nên mới được Hộ Tâm Lân của hắn cứu sống.
Sinh tử đại nạn đã qua, nhưng chuyện này vốn là nghịch thiên sửa mệnh, giữ được mạng đã là không dễ rồi, trí tuệ của A Nhuyễn không có cách nào được như người bình thường.
Mỗi con rồng chỉ có một miếng Hộ Tâm Lân, cũng gọi là Nghịch Lân, A Nhuyễn mang theo Hộ Tâm Lân của hắn, tánh mạng nối liền với hắn, cũng thành vợ của hắn.
Thương thế của hắn chưa khỏi hẳn, lại nhổ Hộ Tâm Lân, khiến cho thương tình tăng lên, phải ngủ say thêm mười hai năm, vết thương khó khăn lắm mới ổn định lại.
Nếu muốn hoàn toàn khôi phục như ngày trước, phải chờ thêm một thời gian.
Chiết Ninh nhìn A Nhuyễn ngủ say trong lòng, thơm tho mềm mại, rất đáng yêu, nhẹ nhàng để lại một nụ hôn trên trán y.
Mười hai năm trước A Nhuyễn ở trước tượng thần của hắn, dùng giọng nói sặc mùi sữa nói cảm ơn Sơn Thần đại nhân, mà nay bé ngốc của hắn đã tới bên cạnh hắn rồi.
Một đêm này A Nhuyễn ngủ rất ngon, nhưng dân làng của Ôn gia trang lại có thể nói là mất ngủ.
Những con người thiện lương chất phác nửa đời này, cả một đêm bị lương tâm khiển trách.
Sao có thể ngủ được chứ, nhưng ván đã đóng thuyền rồi, đêm nay cũng không biết A Nhuyễn trôi qua thế nào?
Sáng hôm sau, mọi người ủ ê nhìn bầu trời, nếu trời vẫn không có mưa, cùng lắm thì cắn răng nhịn qua ngày, chờ quan phủ cứu tế, cũng có thể nhịn được mà, nhưng lần này có thêm một cái mạng của A Nhuyễn, cho dù thật sự cầu được mưa, cũng đâu thể nào an tâm được?
Mãi đến giữa trưa, trời vẫn không có mưa.
Nhưng cửa thôn lại tới mấy vị quan sai, đang dán bảng cáo thị.
Dân làng đều chạy tới xem, nhưng chẳng mấy ai xem hiểu trên đó viết gì.
Vội vã đi mời lão tiên sinh biết chữ trong làng tới, xem xem rốt cuộc viết cái gì.
Lão tiên sinh đọc xong, lập tức hoảng sợ, thở dài một hơi, bắt đầu đọc cho dân làng nghe nội dung trên bảng.
Mọi người thế mới biết đạo sĩ hôm qua là giả, chuyên dùng cách này để lừa tiền, đã có mấy ngôi làng bị gã lừa rồi, sau đó cáo lên quan phủ, quan sai đang lùng bắt gã, đồng thời dán bảng cáo thị cảnh báo người dân đừng bị mắc mưu.
Bọn họ cũng bị đạo sĩ giả đó lừa, căn bản không có Sơn Thần tức giận nào cả, càng không cần lấy người sống làm tế phẩm.
A Nhuyễn đáng thương!
Trưởng làng gõ mạnh cây trượng trong tay xuống đất, đều tại ông chưa phân rõ thật giả, đã hạ quyết định.
Lập tức gọi các thanh niên trai tráng khỏe mạnh trong làng tới, vào núi tìm A Nhuyễn.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị xuất phát, bầu trời đột nhiên tối xuống, âm u, như là sắp đổ mưa to.
"Trưởng làng à, chúng ta còn đi nữa không?" Một thanh niên hỏi.
Trong lúc nói chuyện, trời đã đổ mưa, từng giọt mưa giã xuống đất, nhưng không ai thấy vui vẻ.
Trưởng làng nhìn bầu trời, lại nhìn núi Vân Lê, một màu trắng xoá, mưa lớn như vậy, bọn họ sao có thể vào núi được?
Vừa định rít điếu thuốc, thì phát hiện sợi thuốc lá đã bị nước mưa làm ướt rồi, ông đau khổ lắc đầu, bảo mọi người về nhà tránh mưa đi, chờ nắng lên hẵng đi.
Giấc ngủ này A Nhuyễn ngủ vừa ngon vừa lâu, mãi đến cuối buổi trưa mới tỉnh dậy.
Có lẽ là ngủ lâu lắm, A Nhuyễn vẫn còn mơ hồ.
Chiết Ninh bưng khay vào phòng, thấy A Nhuyễn đã dậy rồi, "A Nhuyễn."
A Nhuyễn quay đầu lại, thấy rõ người tới là ai, khuôn mặt nhỏ của y đỏ lên, "Phu quân,"
A Nhuyễn mới dậy, giọng nói nũng nịu, mùi sữa nghe càng rõ hơn.
"Ừm, A Nhuyễn có thấy khó chịu ở đâu không?" Chiết Ninh đi tới, để khay lên bàn, ngồi xuống mép giường, bình tĩnh kéo cái áo trễ xuống vai của y lên.
"Đói bụng rồi." A Nhuyễn cúi đầu, nét mặt có chút ngượng ngùng.
Tầm mắt như có như không nhìn về phía bàn, mùi thơm nhàn nhạt thoảng qua.
"Ừm, dậy mặc quần áo, rồi ăn chút gì nhé." Chiết Ninh cười nhạt, ngủ lâu như vậy, bụng cũng sớm nên đói.
Chẳng qua thấy y ngủ ngon, nên không đành lòng gọi y dậy thôi.
"Dạ."
Trong lúc y ngủ, Chiết Ninh đã ra sau núi, bảo nhện tinh dùng tơ nhện dệt một bộ quần áo cho A Nhuyễn, thủy hỏa bất xâm, không dính bụi trần.
A Nhuyễn xốc chăn lên chuẩn bị mặc đồ, Chiết Ninh biết y thẹn thùng, đứng dậy đi múc nước rửa mặt cho y.
Chờ A Nhuyễn rửa mặt xong, ngồi vào ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm linh ngọc tủy trong chén, nhưng y không động vào, đôi mắt nhỏ khát vọng nhìn về phía Chiết Ninh.
"Uống đi." Chiết Ninh kéo môi cười nhạt, vươn tay đè lại sợi tóc vểnh lên trên đầu y.
A Nhuyễn nhấp từng ngụm nhỏ, mùi hương ngọt ngào, uống vào rồi chỉ thấy cơ thể ấm áp lên.
Linh ngọc tủy là tinh hoa trong mạch ngọc, có thể cải thiện cơ thể gầy yếu của A Nhuyễn, giúp A Nhuyễn hoàn toàn dung hợp với Hộ Tâm Lân trong cơ thể, lớn lên bình thường.
"Phu quân, trời mưa à?"
A Nhuyễn loáng thoáng nghe thấy tiếng giọt nước tí tách.
"Ừm." Chiết Ninh gật đầu, cơn mưa này là hắn ban.
"Tốt quá rồi, thúc công sẽ không cau mày nữa." A Nhuyễn vui vẻ nói, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Làng đã lâu không có mưa, thúc công vẫn luôn cau mày, buồn bã rít thuốc, mọi người cũng thế.
Cũng do khô hạn, vụ thu hoạch năm trước rất tệ, thu gặt xong, lương thực nhà mình ăn còn không đủ, đâu có thừa mà chia cho A Nhuyễn.
A Nhuyễn không rõ chuyện này, nhưng không có người khác giúp đỡ, y cũng có thể đi hái rau ăn, chỉ là người ngày một gầy, vóc dáng cũng không cao lên được.
"Bọn họ đưa A Nhuyễn cho phu quân, phu quân liền ban cho bọn họ một cơn mưa."
Bản thể của hắn là rồng, hành vân bố vũ là kỹ năng trời sinh.
Đây cũng là mục đích bọn họ đưa A Nhuyễn tới, cơn mưa này coi như là tạ lễ.
Về phần nguyên nhân, hắn không tính nói cho A Nhuyễn biết, y hồn nhiên ngây thơ, không hiểu rõ quanh co khúc khuỷu trong đó.
"Phu quân lợi hại quá." Cặp mắt hạnh của A Nhuyễn tròn xoe,
Phu quân đúng là thần tiên rồi.
"Có muốn ra ngoài ngắm mưa không?" Chiết Ninh ôn nhu cười.
"Dạ, muốn." A Nhuyễn cười cong mắt, vui vẻ gật đầu, sợi tóc vểnh lên trên đầu càng vểnh hơn, lắc qua lắc lại.
Đáng yêu quá.
"Uống xong rồi hẵng đi." Chiết Ninh nhịn không được giật nhẹ sợi tóc ấy, giống như y, mềm mại.
Có lẽ là suy dinh dưỡng, tóc của A Nhuyễn có hơi xơ vàng.
"Dạ."
...