Húc Họa tỉnh lại khi trời đang vào lúc hoàng hôn.
Ngoài cửa sổ, một hồ sen xanh ngắt đập vào mắt, chuồn chuồn la đà nghịch nước, ánh tà dương đưa tình, con ngươi đen nhánh của nàng như được nhuộm ấm bởi sắc chiều. Húc Họa thử cử động, cảm thấy thân thể nặng nề hơn trước rất nhiều, tay chân không chút sức lực.
Theo lý thì không nên như thế.
Nàng cúi đầu, bỗng phát hiện bàn tay đặt trên gối… béo ục béo ịch.
Húc Họa sờ sờ mặt mình… Hay rồi, to gấp đôi người thường.
Mẹ nó!!
Nàng gượng chống tay ngồi dậy xuống giường, khá lắm, một bắp đùi của thân thể này còn to hơn cả eo nàng lúc trước…
Húc Họa vỗ vỗ trán, tâm trạng tệ hại đến cực độ, gương ở ngay bên cạnh cũng không dám nhìn. Cơ thể này là thế nào, làm sao lại trở nên béo đến vậy!?
Nàng tiện tay nhặt ngoại bào phủ lên người, song ngoại bào bằng lụa mỏng như cánh ve, tựa làn nước ôm lấy cơ thể đi một bước, đất chấn động của nàng.
Hình ảnh mỹ miều tới mức không nỡ nhìn.
Húc Họa đưa hai tay ôm đầu, mất cả buổi mới dứt ra khỏi sự đả kích có tính hủy diệt tầm cỡ này. Sau khi tỉnh hồn lại, nàng đẩy cửa ra ngoài. Đang lúc chạng vạng, các nông dân đang bận rộn lùa dê bò về chuồng, gà vịt cũng líu ríu tự trở về ổ, huyên náo cả con đường.
Ráng chiều lãng đãng, khung cảnh như một bức tranh.
Húc Họa đứng ở cửa ra vào, im lặng ngắm nhìn mọi thứ, ngay cả nỗi nghi hoặc vừa được khởi tử hồi sinh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-trong-long-quan/360743/chuong-7.html