Lý Nhã Tranh đưa Trần Phong về nhà được mọi người hỏi thăm, nhưng hỏi toàn về việc kinh doanh, đến nỗi Trần Phong còn bán được vài căn nhà, cổ phiếu, thẻ bảo hiểm. 
Tối đến bà Lý muốn hai người ở lại nên đã bảo dọn phòng để hai người ngủ, Lý Nhã Tranh đã cố gắng không phải ở lại thì Trần Phong lại muốn ở lại. 
Trần Phong và Lý Nhã Tranh phải ngủ chung phòng với một chiếc giường ngủ đủ cho một người vì Trần Phong đã xin ngủ lại. 
Phòng của Lý Nhã Tranh là một phòng ngủ bình thường với một chiếc giường đủ một người ngủ. Bây giờ lại trở thành một giường hai người ngủ, nên Lý Nhã Tranh rất băn khoăn không biết ngủ thế nào. 
Cô rất bực mình vì anh không bàn bạc với cô mà đã tự quyết định rồi, nên cô đã lấy hết can đảm hỏi anh: 
— Lúc nãy sao anh lại nhận lời mẹ em vậy? 
— Có à! Không phải em bảo anh nói vậy sao?-Trần Phong nhướn mày. 
— Em có bảo anh nói vậy đâu? - Lý Nhã Tranh cuống lên. 
— Không à? Nhưng vừa nãy rõ ràng em muốn nói như mà... chẳng lẽ em cho rằng anh không xứng đáng ngủ phòng em? - Trần Phong đổi đề tài, ánh mắt sắc nhọn của anh quét đến cô. 
Ánh mắt đó đã làm cho cô bay hết những khí thế vừa nãy tích tụ bây giờ đã bay sạch như bong bóng xì hơi. 
— Đâu có đâu có....Em không muốn anh phải ngủ trên một chiếc giường nhỏ và khó nằm. 
— Không chỉ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-soi-sang-long-anh/2904266/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.