01
Trong miếu Thần Tài có rất nhiều khách hành hương lui tới, vai sát vai, lưng kề lưng chen lấn.
Tôi cố gắng chen vào đám người, mới vừa quỳ xuống, chưa kịp thổ lộ tấm lòng thành với Thần Tài tôi đã bị dòng người xô đẩy ra bên ngoài.
Nếu biết trước miếu Thần Tài đông như vậy tôi đã không đi giày cao gót, sức chiến đấu giảm mất một nửa, buồn rầu quá mà. Nhìn mấy lỗ nhỏ bị tàn hương làm thủng trên cái áo hiệu mà lòng tôi đau như cắt.
Hôm nay đã không có thu hoạch gì còn làm hỏng chiếc áo, tôi thở dài chuẩn bị về nhà thì nghe thấy tiếng oán giận sau lưng:
“Trong mắt cô không có miếu Nguyệt Lão thì Thần Tài cũng không nhận nổi cái dập đầu của cô đâu.”
Tôi nghe tiếng quay đầu lại.
Miếu Nguyệt Lão không có một bóng người, chỉ có ánh nắng chiều lưu luyến trên bậc cửa, quạnh quẽ mà thê lương. Trên bệ thờ, một bóng người mơ hồ ngồi dựa lưng vào tượng Nguyệt Lão, một chân buông thõng trên mặt bàn. Cái bóng đó gần như trong suốt, so với tượng thần bên cạnh trông càng ảm đạm, một trận gió chắc cũng thổi tan được.
Nhìn cảnh đó tôi tim tôi như bị bóp nghẹt, cảm giác đau đớn lan ra khắp cơ thể. Tôi đau xót ôm ngực, mồ hôi lạnh thấm ướt áo.
Chủ sạp bán nhang ở gần đó thấy tôi lung lay sắp ngã nhanh chóng chạy đến đỡ tôi, nhân tiện dì ấy nhét bó nhang vào tay tôi.
“Cô gái, cháu mau thắp nén hương vái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-trong-long-nguyet-lao/2772396/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.