18
Tôi đỏ mắt nhìn về phía Lão Nhị, nghẹn ngào hỏi:
“Sao lại như vậy chứ?”
Rõ ràng hương khói của miếu Nguyệt Lão khôi phục rồi mà.
Thần Tài giải thích:
“Không có người thờ phụng anh ấy sẽ không biến mất, nhưng anh ấy là Nguyệt Lão, quản lí nhân duyên, hạnh phúc của thế gian. Nếu anh ấy không chờ được người anh ấy yêu, lúc nào cũng đau khổ, bất hạnh thì anh ấy không có lí do gì để tồn tại nữa"
“Đây là chuyện anh ấy đ.ánh cược với Thiên Đạo.”
“Thiên Đạo cái khỉ gì, bây giờ phải làm gì mới tìm được Vô Ưu?”
Tôi không muốn Nguyệt Lão tan biến, anh ấy không yêu tôi cũng không sao, chỉ cần anh ấy còn sống là được.
Thần Tài nói:
“Cô là Vô Ưu."
“Nghìn năm trước cô ch.ết trong trận chiến, để cô có một lần luân hồi, Tống Tự cam tâm tình nguyện tự nhốt mình trong miếu Nguyệt Lão, ngàn năm cũng không bước ra một bước."
“Thiên Đạo đã đồng ý với Tống Tự, nếu cô liếc mắt một cái mà nhớ được quá khứ thì sẽ thành toàn cho hai người. Tôi khiến cô bước vào miếu Nguyệt Lão, nối lại nhân duyên với Tống Tự, không ngờ rằng cô lại cắt đứt nó...."
Tôi không nghe hết lời Lão Nhị nói, vội vàng đi nối lại tơ hồng với Tống Tự nhưng dù tôi buộc như thế nào thì hai đầu dây cũng rời ra.
Thần Tài vẫn đứng yên cạnh tôi, hơi thở dài:
“Không có tác dụng gì đâu, đến thời hạn rồi, Tống Tự thua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-trong-long-nguyet-lao/2772382/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.