26
Tôi không hối hận một phút giây nào cả.
Sau khi khỏe lại, tôi vẫn chăm chỉ đi làm, cố gắng sống tốt, chỉ là tôi bị mất ngủ trầm trọng, thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm. Khi tỉnh dậy tôi sẽ đến chùa Linh Sơn, trèo tường vào miếu Nguyệt Lão, nằm trên giường của Tống Tự thì tôi mới ngủ yên được một lúc.
Mùi đàn hương thoang thoảng của Tống Tự vẫn còn vương trên chăn đệm nhưng hơi ấm của anh đi xa mất rồi.
Mọi thứ trong miếu Nguyệt Lão vẫn như cũ, hương khói thờ phụng nồng nàn nhưng trên đời đã không còn Nguyệt Lão nữa.
Tôi không kìm được khóc nấc lên.
Ban đêm, Quan Nhị sẽ lẳng lặng đi vào miếu Nguyệt Lão, lặng lẽ bảo vệ tôi. Tôi cũng không vạch trần nhưng luôn cố ý tránh mặt anh.
Đến một ngày, tôi không tránh nổi nữa, vừa mới trèo tường vào chùa Linh Sơn đã gặp Quan Nhị đứng ngơ ngác cạnh tường.
Tôi định coi như không thấy, đi qua người anh nhưng anh ta túm chặt tay tôi, như biến thành người khác, khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị trên người anh hoàn toàn biến mất, ánh mắt ngây thơ như đứa trẻ ba tuổi.
Tiểu Ngũ vội vàng chạy ra giải thích:
“Anh hai tự hạ cổ vong ưu lên người mình, bây giờ anh ấy không làm Thần Tài được nữa”
Tôi không ngờ rằng cổ vong ưu mạnh đến thế. Tiểu Ngũ còn nhờ tôi chăm sóc anh hai của cậu ấy, mấy anh em họ đều rất bận rộn, vì gần đây có rất nhiều người đến miếu thỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-trong-long-nguyet-lao/2772372/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.