Edit: Tiểu Màn Thầu
Thẩm Luân đau đến mức phải tỉnh lại, anh bị cuốn xuống tận hạ nguồn, chân còn đập vào tảng đá, đã bị gẫy xương, cả người loang lổ vết máu.
Trời dần chuyển tối, bốn bề tĩnh lặng, từng cơn gió lạnh buốt thổi qua mặt anh. Quần áo anh ướt đẫm, trước đó khi thoát khỏi chiếc xe thì tay anh đã bị thương, bây giờ lại đến chân, anh cười khổ một tiếng, chẳng lẽ đây chính là trừng phạt mà ông trời muốn dành cho anh sao?
Thẩm Luân gian nan lê người đến chỗ nước cạn. Vết thương do thuỷ tinh cắt phải trong lòng bàn tay không ngừng chảy máu, mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi, mí mắt anh càng ngày càng trở nên nặng nề.
“Thẩm Luân!”
Kiều Tịnh đi cùng nhân viên cứu hộ tìm kiếm xung quanh, đường núi gập ghềnh, gió lạnh thổi vào người, cô gọi khan cả tiếng, môi khô cứng.
Ý thức của Thẩm Luân trở nên mơ hồ, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc anh liền bừng tỉnh, tiếng gió lạnh bên tai không ngừng gào thét, anh cố gắng mở mắt lên, lấy lại bình tĩnh, hô lên: “Ở nơi này….”
Thanh âm rất nhỏ, căn bản không truyền được bao xa. Thẩm Luân thở gấp, tay cầm lấy tảng đá, ra sức đập xuống tạo thành tiếng động.
Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, “Thẩm Luân? Anh ở đâu?!” Kiều Tịnh hô lên hai tiếng, xung quanh tối đen như mực, bầu trờn dần chuyển đen, pin điện thoại cũng không còn lại bao nhiêu, vì để tiết kiệm phin giữ liên lạc với người bên ngoài, cô không thể mở đèn pin của điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-thay-the-cua-nam-chinh-can-ba/732173/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.