Edit: Tiểu Màn Thầu Thẩm Luân rũ mắt, hít một hơi thật sâu, đứng ở cửa thấp giọng nói: “Em cảm thấy anh đang diễn sao? Có phải, anh đối với em như vậy, thích em như thế, làm em cảm thấy ghê tởm lắm, đúng không?.” Ngữ khí của anh đầy tự giễu, ánh mắt buồn bã. Anh không cần phải tự giác như vậy đâu! Kiều Tịnh tức giận đến mức chết lặng. “Ngày mai tôi có thể đến công ty không?” Thẩm Luân hồi thần, mỉm cười: “Anh không quản thúc cuộc sống của em, em muốn làm gì cũng được được.” Kiều Tịnh: “Hoá ra tôi vẫn còn được tự do à.” Lời này quá mức châm chọc, Thẩm Luân nghe xong chợt nhíu mày, lời nói này làm anh không thoải mái. Bỗng nhiên, anh mỉm cười, ánh mắt lãnh đạm: “Ngoại trừ việc rời khỏi anh, em muốn làm gì cũng được, tự do thoải mái.” Anh còn dám nói à! Kiều Tịnh tức giận, đem cái gối trên giường ném về phía anh. Đứng trước cửa, Thẩm Luân cũng không tránh né. Sau khi tức giận qua đi, lại cảm thấy bản thân mình như đánh vào bông, giận đến đỏ mặt, dù sao hiện giờ mặt mũi anh cũng không cần đến nữa rồi. Dứt khoát xoay người lại, cô thà ngồi ngây ngốc nhìn tường, cũng không muốn nhìn thấy cái tên vô liêm sỉ kia. Giận quá hại thân, như vậy không đáng! Với hành động này trong mắt Thẩm Luân, rất giống một cô nhóc đang giận dỗi, anh mỉm cười, cảm thấy cô làm cho người ta vừa yêu vừa hận, anh xoay người đóng cửa lại. Nghe thấy tiếng bước chân tiến đến gần, Kiều Tịnh nhạy bén quay người lưng tựa vào tường: “Anh muốn làm gì?!” Thẩm Luân thấp giọng nói: “Làm gì?” Anh lẩm bẩm nói, ánh mắt loé sáng lên. Kiều Tịnh cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô nhận ra ánh mắt của anh không có ý tốt. Ngay sau đó, trước mắt tối sầm, chờ cô phản ứng lại đã bị Thẩm Luân ép lên giường. Cái tên vô liêm sỉ này, muốn chơi trò bá vương ngạnh thượng cung à! Cô thấp giọng: “Anh, anh mau tránh ra!” Kiều Tịnh muốn giơ chân đá anh, đánh đấm loạn cả lên. Thẩm Luân vẫn đứng yên như cũ, ôm chặt lấy cô, giống như một đứa trẻ ôm chặt lấy món đồ chơi yêu thích của mình, sống chết cũng không chịu buông. Trong tình thế bắt buộc, Kiều Tịnh theo bản năng giơ tay lên, tát vào mặt anh một cái. Một tiếng bốp thanh thuý vang lên. Kiều Tịnh sửng sốt, “Anh muốn làm gì?” Khoé mắt Thẩm Luân ửng đỏ, khuôn mặt in năm dấu tay, nhìn cô chăm chú, “Em nghĩ anh sẽ làm gì? Em là người phụ nữ của anh, suốt đời cũng sẽ như vậy.” Kiều Tịnh vừa kinh ngạc vừa tức giận, thiếu chút nữa đã lên tiếng chửi thề. Cô đem tám đời tổ tông của anh, không ngừng mắng chửi. Chờ bầu không khí an tĩnh trở lại, cô tức giận đến run người. Một câu cũng không nói nên lời, cô dùng hết sức lực đánh vào người anh. Phòng bên cạnh, bà ngoại vẫn còn chưa ngủ, nghe thấy động tĩnh vội đứng trước phòng Kiều Tịnh, bà ngoại gõ cửa phòng: “Tịnh Tịnh, cháu còn chưa ngủ sao? Bà nghe thấy bên trong có tiếng nói của Tiểu Thẩm, các cháu ở trong phòng không được làm việc đi quá giới hạn, có biết hay không?” Đi quá giới hạn? Thẩm Luân bật cười, liếc xéo cô một cái. Kiều Tịnh mặt đỏ bừng. Nếu để bà ngoại biết, cô và Thẩm Luân đã phát sinh quan hệ, có khi nào bà sẽ ra tay bóp chết đứa cháu bất hiếu này, hay không? Anh còn dám cười! Kiều Tịnh hận không thể bóp chết anh. Thẩm Luân thấp giọng, thân mật nói: “Anh muốn chịu trách nhiệm với em.” Chịu trách nhiệm cái đầu anh! Kiều Tịnh nói: “Vâng, một lúc nữa anh ấy sẽ đi, chúng cháu đang bàn bạc một số việc với nhau.” Hay phải nói cái tên Thẩm Luân mặt người dạ thú này, diễn quá giỏi cho nên cô không thể vạch trần anh trước mặt bà ngoại. “Được rồi, vậy bà về phòng ngủ trước đây, các cháu cứ bàn công việc tiếp đi.” Nháy mắt bên ngoài không còn tiếng động, bà ngoại đã trở về phòng. Kiều Tịnh rũ mắt, bình tĩnh trở lại, hiện giờ tư thế của bọn họ khá ái muội, cô hận không thể giống như con đà điểu, tìm cái hố mà chui vào. Thân thể của Thẩm Luân đè nặng trên người mình, Kiều Tịnh đang tìm biện pháp để khiến cái tên bại hoại này ngồi dậy. “Thẩm Luân, anh ngồi dậy đi, chúng ta cần bàn với nhau một số điều kiện.” Cô tâm bình khí hoà nói. Thẩm Luân ôm cô giống như gối ôm, nhắm mắt lại nói: “Có gì phải bàn bạc, em còn muốn ra điều kiện với anh? Bà ngoại của em chưa say giấc đâu, nếu em còn nháo loạn không phải sẽ làm bà ngoại thức giấc sao?” Dứt lời, tay anh chạm nhẹ vào eo cô, khoé môi khẽ nhếch lên, cảm xúc so với trước kia tốt hơn rất nhiều. “…….” Nói cũng đúng nhỉ, không phải, cái gì mà thức giấc với không thức giấc! Với tư thế này, có lẽ đêm nay anh không nghĩ đến việc sẽ buông tha cho cô đâu. Dù sao hai người bọn họ cũng đã trải qua chuyện kia, thực sự quá ngượng ngùng, hơn nữa lúc ấy cô không cam lòng và tình nguyện. Kiều Tịnh không ngừng phản kháng nói: “Anh đứng lên trước đi, tôi muốn đi tắm được chưa?” Thẩm Luân mở mắt lên, lần này ngoan ngoãn buông cô ra, ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn cô bước vào phòng tắm. Kiều Tịnh bị anh nhìn chằm chằm đến da cũng đầu tê dại, một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, cô nói nhỏ: “Thẩm Luân, thân thích của tôi đến.” Đôi mắt đen nhánh chớp chớp, nhìn thật đáng thương. “Thân thích?” Thẩm Luân kinh ngạc, đi ra ngoài nhìn về phía phòng ngủ của bà nội. Kiều Tịnh đỏ mặt, thấp giọng nói: “Chính là cái kia, nguyệt sự đến.” Thẩm Luân đã hiểu, quan tâm hỏi cô: “Bụng có khó chịu lắm không?” Kiều Tịnh ngẩn ra. Trọng tâm không phải là điều này nha đại ca! “Đêm nay anh qua phòng khác ngủ đi, người tôi bẩn lắm.” Thẩm Luân nói: “Không sao, em cứ tắm sạch sẽ hãy đi ra.” Kiều Tịnh: “……” Cô khẽ cắn môi, tắm rửa thật lâu mới lên giường. Thẩm Luân ôm lấy cô từ phía sau. Cảm giác được thân thể người nằm trong lòng mình cứng đờ, anh ôm càng chặt hơn, cằm đặt trên vai cô, ngửi mùi hương cơ thể cô, khẽ nói: “Đừng sợ, anh sẽ không làm gì em. Anh chỉ muốn ôm em một lúc, bằng không anh sẽ không ngủ được. Đã lâu rồi anh không có được một giấc ngủ yên ổn. Em rủ lòng thương với anh một chút, được không?” Anh nói xong, đưa tay xoa phần bụng của cô. Thực ra Kiều Tịnh đang nói dối, dì mụ của cô không đến, nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót, cô lên tiếng, “Tôi không thể giúp anh ngủ ngon đâu, anh xoa nhẹ quá, không thoải mái chút nào.” Thẩm Luân khẽ cười, mát xa phần eo cho cô. “Đừng nhúc nhích, nghe nói cách này rất hữu dụng.” Kiều Tịnh hỏi: “Nghe ai nói?” “Vương Hiểu.” Kiều Tịnh cười nhạo: “Anh mà cũng học từ anh ta.” Cô ý thức được mình vừa lỡ lời, cuống quít sửa lời: “Thôi tuỳ anh.” Kiều Tịnh lập tức nhắm mắt lại, không để ý đến anh nữa. Thẩm Luân nắm chặt bàn tay cô. Lồng ngực anh rung động, làm cô cảm thấy có chút không thoải mái, thậm chí cô còn có thể nghe thấy nhịp tim đang đập của anh. Tư thế này quá thân mật, cô lặng lẽ nhích người ra xa. Thẩm Luân phát hiện, vội nắm eo nhỏ của cô, kéo trở về. “……” Kiều Tịnh nhắm mắt, giả chết. Trong lúc mơ màng sắp ngủ, cô nghe thấy Thẩm Luân nói: “Chúng ta kết hôn nhé?” Cô nói mớ: “Không.” Người đàn ông nằm phía sau khẽ cười: “Khi ngủ vẫn không quên từ chối anh.” Trong lúc mơ màng ngủ, cô cảm nhận được phần ngực của mình hơi đau, cô khó chịu vặn vẹo cơ thể, mày đẹp nhíu lại. Thẩm Luân ôm cô từ phía sau, dáng người cô thật đẹp, toàn bộ đường cong thân thể của cô dán sát vào người anh. Anh bị tra tấn cũng không mấy dễ chịu, sắc mặt âm trầm, cho dù có đau cũng vui sướng. Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, anh vội chạy vào phòng tắm dội nước lạnh một phen. Sau khi Kiều Tịnh thức giấc, phát hiện phía sau quần ngủ của mình có chút ẩm ướt. Một mặt cô cảm thấy buồn bực, mặt khác lại có chút chột dạ, sợ Thẩm Luân phát hiện dì mụ của cô không đến, cho nên không dám làm quá lộ liễu, cô vội đi sang phòng bên cạnh thay quần áo. Cô tuỳ tiện ném quần áo ở cửa phòng, tính toán một lúc nữa đem đi giặt. Thẩm Luân chợt nhìn thấy bộ quần áo ném ngay cửa phòng, nghĩ đến chuyện đêm qua, gương mặt liền đỏ lên có chút mất tự nhiên, mím môi cầm bộ quần áo đó đi vào nhà vệ sinh, bỏ chúng vào cái sọt đồ dơ thường ngày của Kiều Tịnh. Trước khi bà ngoại xuống lầu, Thẩm Luân đã đi đến công ty. Có đôi khó Kiều Tịnh không hiểu Thẩm Luân đang suy nghĩ điều gì, rõ ràng điều kiện của anh tốt như vậy, vì sao cứ cố chấp với cô, sống chết cũng không chịu buông tay. Kiều Tịnh làm bữa sáng, chưa đến 8 giờ, Thời Trần đã gọi điện thoại đến. Điện thoại vang lên một tiếng chuông, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói như pháo liên thanh của Thời Trần vang lên: “Em chuyển nhà hả? Hay là đã ra ngoài, anh bấm chuông mãi, không thấy em ra mở cửa.” Kiều Tịnh thở dài: “Em chuyển nhà rồi.” “Chuyển nhà?” Thời Trần khá bất ngờ. “ Chuyện này có chút phức tạp, em sẽ nhắn địa chỉ cho anh, anh đến đón em đi, chúng ta cùng nhau đến công ty.” Lúc bà ngoại nhìn thấy Thời Trần, có chút kinh ngạc. Bà ngoại nhìn Kiều Tịnh, lại nhìn đến người đàn ông đang đứng trước cửa. “Cháu lại đây.” Kiều Tịnh nói với Thời Trần một tiếng, theo bà ngoại vào phòng bếp. Bà ngoại nhéo cô một cái, lo lắng hỏi: “Cậu ta là ai?” “Người đại diện của cháu.” Kiều Tịnh giải thích: “Chúng cháu là cộng sự của nhau.” “Bọn cháu là cộng sự cũng phải biết chừng mực, đừng quá thân thiết, để Tiểu Thẩm nhìn thấy thì không tốt đâu.” Bà ngoại lên tiếng dạy bảo. Vẻ mặt Kiều Tịnh như đưa đám: “Bà ngoại ơi, chỉ với một bữa cơm mà bà đã bị mua chuộc rồi à?” Cô vừa bước ra khỏi cửa, còn có chút giận dỗi nhưng không tiện nói ra. Căn bản cô không thể nói thẳng mọi việc với bà ngoại, với tính cách của bà ngoại, nếu nói cô không có tình cảm với Thẩm Luân, bà ngoại sẽ là người đầu phản đối Thẩm Luân đến đây. Kết quả có gì tốt đẹp đâu, còn kéo bà ngoại xuống nước cùng mình, làm cho bà ngoại buồn khổ, nói không chừng, tính hình sẽ còn nghiêm trọng hơn. Kiều Tịnh cũng coi như biết rõ bản tính của Thẩm Luân, anh đã luyện đến mức mình đồng da sắt, nói trắng ra chính là da mặt dày. Thôi vậy, cô hãy cùng anh sống chắp vá qua ngày thôi. Nói không chừng hai năm sau, anh cảm thấy chán cô rồi, thì sẽ thả cô đi. Cho nên, nói cái gì cũng không thể nói đến từ chết, lúc trước cô phải hoàn thành nhiệm vụ đi hết cốt truyện, buộc lòng trêu chọc vào nam chính. Hơn nữa, khi ấy cô nghĩ rằng không hoàn thành nhiệm vụ sẽ hồn phi phách tán, vì vậy luôn sống không yên ổn. Việc Thẩm Luân thích cô, cũng không phải là việc quá tồi tệ. Kết hôn vẫn có thể ly hôn kia mà, hiện giờ tỷ lệ ly hôn rất cao. Tương lai còn quá nhiều biến cố, phải biết quý trọng cuộc sống. Cô không có ý nghĩ sẽ thoả hiệp, chỉ là đang ngủ đông, chờ đợi thời cơ để thoát thân. Kiều Tịnh ngồi trên xe nói rõ việc mình chuyển nhà cho Thời Trần nghe, điện thoại Thời Trần reo lên, có vẻ đối phương rất gấp gáp, Thời Trần nghe xong cuộc điện thoại đó, sắc mặt có chút quỷ dị, nhìn chằm chằm Kiều Tịnh vài lần. Ánh mắt không thể diễn tả thành lời, có chút mất mát, có chút kích động, còn có chút giận dữ, nói chúng là vô vàng cảm xúc. Kiều Tịnh rất muốn hỏi Thời Trần, đã có chuyện gì xảy ra? Thời Trần bình tĩnh nói: “Đến công ty em sẽ biết ngay.” Sáng sớm trong công ty giải trí Hoa Hạ đã rất náo nhiệt, có tin nội bộ truyền ra, đại cổ đông lớn nhất của công ty, chính là cái anh chàng đẹp trai kia đã có vị hôn thê, mà người đó, lại là Kiều Tịnh với đầy tai tiếng. Tin tức này, được truyền ra từ miệng của một minh tinh vô danh, trong lúc vô tình đã lỡ miệng tiết lộ. Bởi vì tiểu minh tinh đó có quan hệ cá nhân với một lãnh đạo trong công ty, mà vị lãnh đạo ấy quen biết với trợ lý Vương Hiểu của Thẩm Luân, trong lúc uống say Vương Hiểu đã nói ra chuyện này. Vương Hiểu chính là trợ lý đắc lực của Thẩm Luân, tin tức còn sai được sao? Lúc này, trong công ty đang bùng bổ. “Tôi nói rồi mà hai năm trước cô ta nhận nhiều tài nguyên tốt như vậy, hoá ra là thâm tàng bất lộ, ha ha, đúng là một người phụ nữ tâm cơ.” “Điều kiện Thẩm tổng tốt như vậy, làm sao gia đình anh ta có thể coi trọng Kiều Tịnh?” Một nhân viên trang điểm đi cùng một nữ minh tinh đi ngang qua hành lang nói, “Người ta lớn lên xinh đẹp, với bộ dạng đó, có người đàn ông nào không động tâm?” Đi phía sau bọn họ, còn có Nguỵ Tịnh Huyên. Cô ta nghe thấy lời nói này, biểu tình lạnh lùng. Trong công ty đều biết, Nguỵ Tịnh Huyên đang theo đuổi một phú nhị đại, người đó chính là Thẩm tổng, tin tức này ngay cả dì lao công trong công ty cũng biết. “Nguỵ Tịnh Huyên, cô thật không biết cố gắng chút nào.” Nữ minh tinh Giả Lị giả vờ chờ thang máy, dậm lại phấn nền. Lời nói trào phúng của Giả Lị, còn chói tai hơn những lời bàn tán vừa rồi, trong gương nhỏ phản ánh hình ảnh người đang tiến vào đại sảnh, cô ta đậy hộp phấn lại, cười nói: “Ôi, vị hôn thể của đại cổ đông đến rồi.” Ngụy Tịnh Huyên quay đầu lại, liền nhìn thấy Kiều Tịnh. Vẻ mặt Kiều Tịnh ngơ ngác. Trên đường tiến vào đây, không ngừng nghe thấy người khác âm thầm bàn tán sau lưng mình, cô không hiểu gì cả. “Kiều tiểu thư, chúc mừng nha.” “Cố lên!” Thỉnh thoảng có những người quen biết với cô, thậm chí là không quen biết cũng chạy đến bắt chuyện với cô. Kiều Tịnh nhìn Thời Trần, “Sao anh không nói sớm cho em biết?” Nếu biết trước cô sẽ không đến đây. Mọi người trong công ty đều đã biết chuyện, có lẽ đám truyền thông cũng sẽ không buông tha cho cô. Thanh danh đã không tốt rồi, bây giờ còn muốn dồn cô vào đường cùng nữa à. Hơn nữa cái gì mà vị hôn thê, cô không cần cái danh này được chưa? Bất quá sau khi suy nghĩ lại, thừa dịp hôm nay giải quyết mọi chuyện một lần. “Kiều tiểu thư, mời đi lối này, Thẩm tổng có việc muốn thương lượng với cô.” Đinh một tiếng, thang máy chuyên dụng dành cho VIP mở ra, Vương Hiểu từ trong thang máy bước ra, mời Kiều Tịnh vào trong. Thẩm Luân thật biết gây ra nhiều chuyện! Kiều Tịnh khẳng định, việc này có dính liếu không nhỏ với Thẩm Luân, nếu không thì sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện tin đồn này, còn cái gì mà vị hôn thê, ai lại dám can đảm nhận mình là vị hôn thê của Thẩm tổng, chẳng khác nào đang tự mình hại mình. Da đầu Kiều Tịnh căng lên bước vào thang máy. Cô vừa bước vào trong, lúc này, tính chân thật của tin đồn đã đảm bảo được một nửa. Giả Lị khẽ cắn môi, có chút hâm mộ, nhưng chỉ có thể lắc đầu thở dài. Ngụy Tịnh Huyên trầm mặc một lúc, không vào thang máy, lén lút đi vòng đến cửa cầu thang, gọi điện thoại cho ai đó. Kiều Tịnh đến gặp Thẩm Luân, vì chuyện hủy hợp đồng. “Khó có dịp anh xuất hiện ở Hoa Hạ một chuyến, em không cần quá lo lắng, anh không thường xuyên đến đây làm việc đâu.” Nếu bảo cô tiếp tục lá mặt lá trái với Thẩm Luân, không thành vấn đề. Nhưng nếu bắt cô làm cấp dưới của Thẩm Luân, thì không được. Dù sao anh đã từng nói, sẽ không can thiệp vào đời sống riêng tư của cô, ngay cả tiền của anh cô cũng không muốn nhận. “Em lại muốn cáu kỉnh với anh à?” Thẩm Luân tháo kính xuống, mỉm cười. Văn phòng của anh vừa mới được tân trang lại, ban đầu Kiều Tịnh còn buồn bực vì sao toà cao ốc đồ sộ thế này lại có một tầng bị bỏ trống, hoá ra là chuẩn bị cho anh. “Không phải chỉ vì nguyên nhân này,” Kiều Tịnh cười nói: “Có một công ty khác muốn mời tôi đến đó làm việc, điều kiện cũng không tồi, ngay cả hợp đồng cũng đã bàn bạc xong, tôi đã chấp nhận rồi.” Thẩm Luân nhìn cô một cái, “Công ty nào? Anh sẽ bảo Vương tiên sinh thảo cho em một bản hợp đồng mới.” Kiều Tịnh nhìn anh: “Anh đừng xen vào.” Cho dù cô không nói, anh cũng sẽ điều tra ra được. Anh dựa lưng vào ghế, chậm rãi mỉm cười: “Đã suy nghĩ kỹ chưa?” Kiều Tịnh ngẩn người, có chút bất ngờ, lại cười lạnh nói: “Nếu anh chấp nhận, buổi chiều tôi sẽ chấm dứt hợp đồng với công ty.” Thẩm Luân chưa kịp lên tiếng, cô đã chạy nhanh như chớp về phía thang máy. Thẩm Luân nhìn bộ dạng chạy trối chết của cô, nhịn không được liền bật cười, cô thật là đáng yêu. “Em thực sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?” Thời Trần cầm một bản văn kiện, đây chính là bản hợp đồng của công ty mới mà Kiều Tịnh muốn đầu quân vào. Kiều Tịnh dựa vào ghế, che mặt. Nghe như thế thiếu chút nữa đã cười lạnh. Cây chuyển chỗ cây sẽ chết, người chuyển chỗ người sẽ sống. Công ty mà cô sắp ký hợp đồng chỉ là một công ty nhỏ trong ngành giải trí, cấp độ trung bình, mấy hôm trước bọn họ đến tìm cô, lúc ấy cô chưa đưa ra câu trả lời, nhưng trải qua một số chuyện, cô đã nghĩ thông suốt, cô muốn đổi công ty. Không phải cô sợ lời ra tiếng vào, chuyện này cô không quan tâm. Cô đã nghĩ kỹ, thay vì ăn nhờ ở đậu, cô muốn có một sự nghiệp độc lập, nếu không lỡ đâu một ngày nào đó giấc mơ của cô thành sự thật, bị Thẩm Luân “Vứt bỏ”, cô cũng sẽ không trắng tay. Nếu ở lại Hoa Hạ, sẽ bị quản chế dưới trướng của Thẩm Luân. Chỉ có rời đi, hoàn cảnh sẽ tốt hơn một chút. Ngay cả Thời Trần, anh ta còn tỏ vẻ muốn đi cùng cô. Kiều Tịnh không muốn làm vướng bận tương lai của Thời Trần, dù sao Thời Trần đã làm việc ở đây mấy năm, ở trong giới này, cũng tích lũy được không ít nhân mạch cùng danh tiếng. Nếu Thời Trần nguyện ý đi đến công ty khác, có lẽ sực nghiệp sẽ càng phát triển hơn. Thời Trần buông văn kiện xuống, “Không phải quyết định theo cảm tính đấy chứ?” Biểu tình của Thời Trần có chút cổ quái: “Ví như chịu ảnh hưởng từ Thẩm tổng, anh chỉ sợ em sẽ hối hận thôi. Việc của Thẩm tổng, có lợi cũng có hại, hẳn là em hiểu rõ nhất mà.” Vừa rồi, nghe thấy bạn bè gọi điện thoại dò hỏi chuyện này, Thời Trần vô cùng bất ngờ. Tuy rằng lần trước, cũng có xuất hiện tin đồn giữa Kiều Tịnh và Thẩm tổng, nhưng Thời Trần không cho đó là sự thật. Bất thình lình chuyện này lại lộ ra ngoài, Kiều Tịnh cũng không lên tiếng giải thích. Thời Trần hiểu rõ tính cách của Kiều Tịnh, nếu là chuyện khác, nhất định cô sẽ giải thích với mình, không đến nổi im hơi lặng tiếng như vậy, còn muốn đi đầu quân cho công ty khác, trực tiếp xem anh ta như một thằng ngốc. Thời Trần nhịn không được, mở miệng hỏi: “Chuyện giữa em và Thẩm tổng là sự thật sao?” Kiều Tịnh buông tay xuống, cười khổ nói: “Anh đang hỏi đến chuyện kết hôn?” Thời Trần mỉm cười mắt nhìn về phía cửa kính. “Cho nên, đừng tin vào tin tức bát quái này, quả thực chuyện này khá phức tạp. Nhưng không tránh khỏi việc này bị truyền ra ngoài, đành đi một bước tính một bước.” Kiều Tịnh thở dài một tiếng, vỗ vai Thời Trần. “Trước tiên đến công ty mới xem đã.” Thời Trần không nghe được câu giải thích rõ ràng, dứt khoát chuyển đề tài. Trong lúc lái xe, Thời Trần càng nghĩ càng có cảm giác giống như củ cải trắng nhà mình trồng bị heo ăn mất. Sau khi được sự chấp thuận của Thẩm Luân, thủ tục chấm dứt hợp đồng diễn ra khá suôn sẻ. Đường Mối là công ty muốn đào Kiều Tịnh đi, về tiền vi phạm hợp đồng bọn họ sẽ cùng nhau thanh toán, tin tức này lan truyền trên mạng với nhiều phiên bản, nhanh chóng đã bị người khác ém xuống. Kiều Tịnh đến Đường Mối, được nhận điều kiện tốt nhất, chính là đảm nhận vai nữ chính trong một bộ phim điện ảnh. Về phần nam chính cũng là “Người quen” của Kiều Tịnh. Khi Cung Trình xuất hiện ở đoàn phim, Kiều Tịnh khá bất ngờ. “Kiều tiểu thư, chúng ta lại có cơ hội hợp tác với nhau rồi.” Cung Trình nở nụ cười ôn hoà. Kiều Tịnh nói: “Anh đóng vai nam chính?” “Đúng vậy, vừa rồi văn phòng đại diện của tôi đã liên lạc với đạo diễn.” “Hoan nghênh anh, hợp tác vui vẻ.” Kiều Tịnh cười nói. Kiều Tịnh cư xử với ai cũng thật khách khí, không có bất kì tính xấu nào, luôn hoà đồng với mọi người. Nhưng cô không muốn thân thiết với Cũng Trình, người này tính cách có vấn đề, nếu nói là chán ghét, cũng không đến mức đó, thậm chí Kiều Tịnh còn cảm thấy Thẩm Luân thuận mắt hơn Cung Trình rất nhiều. Trùng hợp hơn là, trong buổi thử vai, Kiều Tịnh lại nhìn thấy Ôn Thư. Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Thư mất tự nhiên dời đi. Kiều Tịnh cảm thấy Ôn Thư có điểm gì đó không thích hợp. Theo lý mà nói, chẳng phải Ôn Thư cũng không có ký ức sao? Cô cũng không trông cậy vào việc nữ chính có thể dũng cảm hơn một chút, có lẽ do nam chính quá mức biến thái, ngay cả nữ chính cũng muốn bỏ chạy. Kiều Tịnh âm thầm quan sát Ôn Thư, dường như Ôn Thư đã phát hiện ra, cô ta quay đầu nhìn lại, Kiều Tịnh lập tức tránh né ánh mắt của Ôn Thư. Ôn Thư nhíu mày, đúng lúc này đạo diễn gọi cô ta qua, cô ta lập tức đi đến đó. Không biết có phải gặp ảo giác hay không, dường như Kiều Tịnh nghe thấy Ôn Thư khẽ thở nhẹ một tiếng. Thế là nữ chính rời đi, hiện giờ Cung Trình cũng có mặt trong đoàn phim, hai người bọn họ trực tiếp gặp mặt nhau. Ôn Thư ngoại trừ cảm giác mất mát, cũng không gây chuyện gì với Kiều Tịnh. Kiều Tịnh đứng một bên quan sát, khi thì thở dài, khi thì nhíu mày. Loạn hết rồi, cốt truyện hoàn toàn rối loạn. Trước khi bộ phim bấm máy, đoàn phim có tổ chức một buổi tiệc. Trong suốt buổi tiệc, Diêu Diêu đi theo sát Kiều Tịnh, về phần Thời Trần cũng nhất mực chú ý đến hai người bọn họ. Bởi vì chuyện phát sinh ngoài ý muốn lần trước, ngã một lần đã khôn hơn một chút. Kiều Tịnh cảm thấy làm vậy có chút dư thừa. Cô quay đầu lại, Thẩm Luân đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị, đẹp trai phong độ. Cô liền quay đầu đi, có vị ma tôn này ở đây, loại chuyện lần trước không có khả năng xảy ra. Cô không biết nên khóc hay nên cười, cảm thấy vô cùng châm chọc. Trong buổi tiệc, có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Kiều Tịnh, Thẩm Luân mời Kiều Tịnh khiêu vũ một bản nhạc, cô không từ chối, nhảy cùng anh một bản. Hiện giờ trên người cô, đã gắn mác là người phụ nữ của Thẩm Luân, cho nên không ai dám gây phiền phức cho cô, ngay cả nhìn cũng không dám. Nhưng thật ra vẫn có người dũng cảm làm điều này. “Em thích anh ta ở điểm nào?” Cung Trình hỏi thẳng vào vấn đề, ánh mắt đầy không phục. Kiều Tịnh uống một ngụm rượu, gian nan nuốt xuống. Cô không trả lời Cung Trình, lời nói này thật khó nghe. Còn anh có điểm nào khiến người ta yêu thích? Cung Trình không nhìn thấy biểu tình ghét bỏ trên gương mặt Kiều Tịnh, anh ta thấp giọng nói: “Không phải ngoài trừ anh ta có nhiều tiền ra, về những điểm khác, không đẹp trai bằng anh, không tài hoa như anh. Em biết không, nghe nói thân thế của anh ta cũng không tốt đẹp gì, anh ta là con của tiểu tam, bởi vì Thẩm gia không có người nối dõi, nên anh ta mới được đem về.” “Những trưởng bối trong nhà luôn tìm cách chống đối với anh ta, nếu em cứ tiếp tục ở bên cạnh anh ta, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nạn.” Kiều Tịnh cảm thấy nửa vế đầu Cung Trình nói quá đúng, nhưng nửa vế sau, lại nói hươu nói vượn. Cung Trình là nam phụ, luôn có thái độ thù địch với nam chính, cho nên lời nói này có biết bao nhiêu hàm ý. “Thời còn đi học anh ta…” Cung Trình vẫn mải mê nói, đột nhiên phát hiện Kiều Tịnh đã biến mất. Cung Trình tìm khắp nơi, bên ngoài hành lang anh ta nhìn thấy Thẩm Luân lôi kéo Kiều Tịnh rời đi. Mặt cô ửng đỏ, trông thật xinh đẹp. Cô còn giơ tay đặt lên lồng ngực của Thẩm Luân. Thẩm Luân bắt lấy tay cô, hôn lên đó. Quả đúng là một đôi cẩu nam nữ. Cung Trình toét miệng cười, ánh mắt đầy lãnh quang, đột nhiên uống cạn ly rượu trong tay, đặt lại trên bàn, quay người đi vào sảnh khiêu vũ. Rời khỏi buổi tiệc, thừa dịp Thẩm Luân buông lỏng bàn tay, Kiều Tịnh khẽ cử động, cô cười lạnh liếc mắt nhìn anh, leo lên xe. Thẩm Luân nhích người lại gần, thấp giọng nói: “Vừa rồi lúc anh nhìn đến anh, với ánh mắt đó làm lòng anh thật ngứa ngáy.” Kiều Tịnh quay đầu, nhìn bên ngoài cửa xe. Anh là cái đồ bệnh thần kinh, cho dù đánh anh mắng anh, anh đều có thể động dục được, chẳng lẽ anh thuộc loại M. “Ngày mai tôi phải đi đến nơi khác đóng phim.” Thẩm Luân thu hồi nụ cười: “Anh biết rồi, anh sẽ không đến đó quấy rầy em.” Kiều Tịnh quay đầu lại, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh, muốn xem anh đang nói thật hay nói giả. “Đề phòng anh đến vậy sao?” Thẩm Luân xoay cằm cô lại, khoé môi hơi cong: “Em có lương tâm hay không, tất cả mọi chuyện, anh không hề ép buộc em. Anh đối với em còn không tốt sao? Đối với bà ngoại của em không tốt à?” Anh không đề cập đến bà ngoại thì không sao, nhưng nhắc đến cô liền phát hoả. “Anh còn dám nói đến chuyện này.” “Bà nội của anh đã gặp bà ngoại của em.” Kiều Tịnh quay đầu lại, phẫn nộ trừng mắt với anh: “Vì sao tôi không biết đến chuyện này? Anh, anh đừng có ăn nói lung tung.” Thực sự cô rất muốn bóp chết anh, chưa bao giờ cô gặp người không biết xấu hổ như vậy. Suy nghĩ một lúc, cô lại giận chính mình, lúc trước cô nên liều mạng với anh, để không phải nhìn thấy vẻ mặt tự phụ của anh lúc này. Còn dám lén lút làm ra loại chuyện này, xem cô như là con ngốc à! Nếu để cô biết sớm, cô nhất định sẽ ra tay ngăn cản!!! Cả hai cùng nhau trở về nhà, Thẩm Luân ngồi nói chuyện phiếm với bà ngoại ở phòng khách, Kiều Tịnh gọt trái cây, trong lúc cắt trái cây con dao phản quan hình ảnh của Thẩm Luân, cô tức giận, chém một nhát lên trái cây, xem như đang chém vào người Thẩm Luân. Hai ngày sau, Kiều Tịnh đi đến địa điểm quay hình, bởi vì phải lấy cảnh vùng núi, cho nên phải tìm một nơi rừng núi trập trùng, phong cảnh tuyệt đẹp. Đoàn làm phim đã an bài ổn thỏa khách sạn trong trấn, sau đó mang theo máy quay đi khắp nơi lấy cảnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]