Edit: Tiểu Màn Thầu
Bình hoa xoẹt ngang qua trán Thẩm Luân, bay thẳng về phía cửa phòng, vỡ tan.
Thẩm Luân đưa tay sờ trán, đáy mắt trở nên lạnh lẽo.
Kiều Tịnh giận đến mức thân thể run lên, nhắm đôi mắt lại, mới giảm bớt được sự tức giận nhưng bất chợt lại cảm thấy có chút đau lòng.
“Thẩm tổng.” Người giúp việc sợ hãi hô lên một tiếng.
“Dì ra ngoài trước đi, một lúc nữa hãy vào đây dọn dẹp.”
Đợi đám người đó rời đi, Thẩm Luân cúi đầu, cởi nút áo nơi cổ tay, theo sau đóng cửa phòng lại.
Anh xoay người bước đến, ấn Kiều Tịnh lên tường, “Em muốn giết anh?”
Anh rất dùng sức, dường như muốn bóp chết cô.
Kiều Tịnh mở to đôi mắt long lanh, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn anh, hờ hững rời đi.
Cô thà rằng nhìn bức tường, cũng không muốn nhìn thấy anh. Môi cô mím chặt, tuyến lệ bị kích thích khiến nước mắt chảy ra.
“Xem ra em vẫn chưa học được bài học nào đúng không, hay là thừa dịp lần tai tiếng này, em hãy dứt khoát biến mất khỏi tầm mắt của đám phóng viên luôn đi.” Thẩm Luân không chịu đựng được ánh mắt thờ ơ này của cô, lúc trước anh nhận ra trong đôi mắt cô mang theo sự chán ghét, nhưng ít ra vẫn chứng minh được trong lòng cô có anh.
Không giống như bây giờ, ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn cho anh, chuyện này làm lòng anh rất khó chịu.
Thẩm Luân muốn đối xử với Kiều Tịnh tốt một chút, chỉ là cô hoàn toàn không chấp nhận. Anh đã sống đến từng tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-thay-the-cua-nam-chinh-can-ba/732152/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.