Cô đã cho là mình đúng ý hợp tình như vậy thì Sầm Nghiên Thanh đều phải hẹp hòi không nói đạo lý theo.
“Em không thừa nhận lúc trước gạt tôi chỉ để dụ dỗ lên giường?”
Kiều Minh Nguyệt uống lên hai khẩu nước chanh để thanh tỉnh đầu óc một chút, chống cằm suy nghĩ một lát, ý đồ nhớ lại bốn năm trước ban đêm khúc nhạc dạo, hai người ở một quán bar nhỏ gặp mặt, khi đó Sầm Nghiên Thanh có một làn da trắng nõn tóc ngắn thoải mái sạch sẽ, bộ dáng rất là nhàn nhã, chỉ mặc một bộ quần jean trắng mà thôi, nhìn trẻ giống như nam sinh viên vừa mới bước ra cổng trường nghỉ hè đi du lịch, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô, hơn nữa lúc cô chủ động tới gần mời hắn uống rượu, lỗ tai người này đỏ bừng.
Chẳng lẽ đây là em trai ngây thơ mà cô chờ đã lâu?
Quả nhiên,mắt của Kiều Minh Nguyệt nhìn không tốt lắm, thường xuyên nhìn lầm.
Làm gì có thanh niên ngây thơ nào một đêm ba lần?
Nhưng quá trình thời gian tuyến tâm lý nhân vật rõ ràng, cô đúng là chủ động đầu tiên.
“Không cần nói về chuyện cũ, tôi không thích người nói chuyện đường dài.” Cô bất mãn.
Sầm Nghiên Thanh ồ một tiếng, biết cô đang chột dạ, nể mặt mà không nói rõ.
Bữa cơm cũng ăn xong, thời gian cũng không còn sớm, Kiều Minh Nguyệt tính tiền, thời điểm ra cửa cô mặc hai chiếc áo khoác, bao bọc không khác gì cái bánh chưng, quần áo nam có vẻ giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-nhu-nang/2763605/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.