Tám giờ sáng, đồng hồ sinh học dân làm công ăn lương bán mình cho tư bản của Phương Mãn đã chủ động gọi gã dậy. Khổng Khuyết vẫn đang gối lên ngực gã, giữ nguyên tư thế bốn giờ trước ngủ ngon lành, giống một chai vang thơm nồng, tỏa hương thơm thoang thoảng.
Ngủ phê thế kia cơ mà. Mồm thì chê gã béo, chê gã mập, thế mà sau lưng bóp thịt gã cứ phải gọi là không trượt phát nào.
Phương Mãn bèn trả thù bằng cách ưỡn ngực lên, cho lưng cách giường một khoảng kha khá, rồi nện mạnh lưng xuống giường làm đầu Khổng Khuyết đập mạnh vào ngực gã theo quán tính.
Như kiểu đang ngủ ngon thì bị đứa bỏ mẹ nào đấy đạp cho phát, Khổng Khuyết giật nảy mình bật dậy, mắt hãy còn nhắm đã duỗi tay mò súng theo bản năng, ai dè mò đúng vào chỗ-mà-nếu-tả-sẽ-bị-khóa-mõm-một-cách-phũ-phàng.
Gì đấy… mới sáng ngày ra đã lừng lững thế này rồi.
Từ hồi quay xong《Cất Ma tôn vào chiếc lọ nhỏ》sau đó bị Khổng Khuyết giày vò bắt giảm cân đến nay, Phương Mãn chưa từng xả láng trận nào với “em năm ngón” cả.
Giờ trông nó y hệt búp măng vùi trong lòng đất chuẩn bị trồi lên ngắm mặt trời rồi.
Khổng Khuyết như một con mèo chưa từng thấy gậy đùa mèo bao giờ, hắn nhìn chằm chặp mất lúc, thấy mới lạ, bèn chìa tay nhéo cái.
Phương Mãn hít sâu một hơi, khép chân vào rồi chĩa ra ngoài giường ngay tắp lự: “Này, làm gì đó! Cái này giá khác đấy nhớ!”
Khổng Khuyết nở một nụ cười biến thái nhưng không mất đi lịch sự: “Bao nhiêu? Năm mươi triệu đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-nang-100-ki-lo/843102/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.