Phương Mãn nghĩ nếu Ngụy “gà mẹ” biết quan hệ thật của gã và Khổng Khuyết thì chắc khóc thành Ngụy “gà bố” mất.
Ai có thể ngờ rằng Phương Mãn, người ngày xưa mới thoáng ngửi thấy mùi máu đã gục ngã mà nay có thể kiên cường sống sót sau cơn bão đẫm máu của Khổng Khuyết chứ.
Hắn phát phì, và cũng trở nên mạnh mẽ!
Hương vang đỏ thơm thuần của Khổng Khuyết vẫn còn lưu mãi cho đến khi bắt đầu trò chơi “Bạn nhảy tôi đoán”. Hai đội đỏ đen ngồi hai bên trái phải của căn phòng, đối mặt với một cửa sổ lớn 100% bằng kính. Các “tuyển thủ bật cao” sẽ nhảy lên tấm bạt lò xo để mô tả bằng hành động cho các thành viên đội mình ở tầng hai đoán đáp án.
Chủ đề mà đội đen rút thăm được là “Điện ảnh”. Nhất thời cả hội trường dồn ánh mắt vào Phương Mãn, nghĩ dầu gì cũng là đạo diễn, còn bán phim ở vòng bạn bè mà, đoán phim chắc dễ như ăn kẹo.
Phương Mãn vừa nhón được quả nho, còn chưa kịp bỏ tót vào mồm thủ tiêu đã bị Khổng Khuyết liếc thấy, sợ quá vội phi tang chứng cứ, thèm thuồng nhìn, bảo: “Tôi đi nhảy hở? Ok thôi, mấy chú đoán được chứ?”
“Ông quên hai mình là song kiếm hợp bích rồi hẻ, cứ nhảy mạnh vào cho tui.” Ngụy Lai vừa nói vừa nhét một quả nho vào miệng Phương Mãn, “Muốn ăn thì ăn, hai cằm còn chưa thụt, ăn quả nho thì sợ cái gì.”
Phương Mãn bên nghĩ “Ngụy Lai best tâm lý”, bên lại sợ Ngụy Lai khó giữ được tính mạng, bèn liêng liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-nang-100-ki-lo/843091/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.