Lúc Khổng Khuyết không nói không cười cho Phương Mãn một dự cảm xấu rằng hắn sẽ lại làm ra chuyện dở hơi cám hỡi nào đấy. Ý chí cầu sinh nhất thời tăng vọt, gã bèn vặn nắp chai nước khoáng rồi dâng cho Khổng Khuyết, nhếch mép nói: “Đằng đấy coi này, ngủ cũng ngủ rồi, cũng phải có tí tò tí te bạn cùng giường chứ nhỉ?”
Khổng Khuyết lẳng lặng nhìn chai nước khoáng Phương Mãn đưa, thay vì nhận lấy, hắn lại quay mặt đi ngó chung quanh.
Phương Mãn: “Tìm gì đấy?”
Khổng Khuyết: “Kính của tôi.”
Phương Mãn cảm thấy Khổng Khuyết ngủ được giấc như ngu đi thì phải, gã thận trọng bảo: “Hôm qua lúc đến cậu không đeo kính.”
“À.” Khổng Khuyết nói xong, lại tiếp tục ngây người nhìn Phương Mãn.
Phương Mãn bị hắn nhìn đến mất tự nhiên. Nếu nói chủ tịch bá đạo nhà người ta lúc nhìn ánh mắt sẽ là biểu đồ hình quạt thể hiện ba phần lạnh lùng bảy phần tình nồng, thì mắt của chủ tịch Khổng Khuyết lại như vòng tròn được vẽ trên giấy bằng bút nước, bị ngòi bút dí mạnh thành cái lỗ đen thui ở giữa.
Phương Mãn ngửi được mùi nguy cơ bị bắt đi hút mỡ, lập tức chạy ù ra máy chạy bộ rồi hùng hục chạy như chưa bao giờ được chạy.
Khổng Khuyết: “…”
Phương Mãn: Ngoan chưa nè.
Khổng Khuyết nhìn chằm chặp Phương Mãn, khuôn mặt của gã đang dần trùng khớp với bức họa trong mộng. Tuy rằng mặt Phương Mãn đã phị ra nhiều, nhưng đường nét thì vẫn rất giống.
Khổng Khuyết nhất thời ngưng thở, ép buộc tách hai khuôn mặt trong tâm trí ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-nang-100-ki-lo/843083/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.