Khoảnh khắc ấy trái tim Phương Mãn đập rộn lên, da đầu tê dại, cổ họng chua loét muốn ói, lòng trào dâng một cảm giác tuyệt vọng khi bị ác quỷ quấn thân.
Biến thái chết tiệt, một khi dính vào không thoát nổi ra. Chẳng lẽ chỉ khi Khổng Khuyết chết, gã mới có thể còn sống trong tù ư?
Dựa vào đâu?
Phương Mãn dấy lên lửa giận ngút trời, vặn eo thụi một cú vào xương sườn Khổng Khuyết. Cú đấm này chẳng nương tay chút nào, Khổng Khuyết đập mạnh vào thang máy rồi ho khù khụ.
Lạ thay, Khổng Khuyết không đánh trả. Phương Mãn chộp lấy cơ hội chồm tới nắm cổ tay của Khổng Khuyết giơ lên cao, ấn hắn vào thành thang máy, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đệch mẹ mày đủ chưa! Đủ chưa! Tao giết cả nhà mày hay cướp vợ mày hả? Đừng tưởng tao không dám ra tay!”
Hai người thở gấp gáp sát sịt vào nhau, mùi máu của Khổng Khuyết hòa quyện với mùi trà trên người Phương Mãn trong buồng thang chật hẹp tạo ra thứ mùi càng thêm quỷ dị.
Máu không ra máu, trà không ra trà, hơi ngả về mùi rượu hơn.
Khổng Khuyết vẫn không có nhúc nhích gì lớn, hai tay bị khống chế, vòng eo xinh đẹp căng ra, nhưng cơ bắp ở những bộ phận khác lại thả lỏng, cứ khùng khục cười thấp.
“Rạn xương sườn,” Khổng Khuyết cười khoái chí, ngẩng cổ đập đầu vào thành thang máy, “… thoải mái quá.”
Phương Mãn: “…”
Tiếng cười của Khổng Khuyết nghe hết sức vui thích, mà thứ mùi lạ ấy cũng càng lúc càng đậm. Phương Mãn ngửi kỹ lại, chợt cảm thấy có gì đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-nang-100-ki-lo/843070/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.