Ngày Phương Mãn và Khổng Khuyết ký kết hợp đồng, trời bỗng đổ cơn mưa tầm tã hết đợt này đến đợt khác, hạt mưa nện vào cửa sổ cứ đùng đùng không ngớt. 
Dưới sảnh chính tụ tập một đám người, có người không mang ô nên chờ mưa tạnh, có người cầm ô đợi xe đón, lại có người leo lên xe đạp lao vào màn mưa. 
Phương Mãn không mang ô cũng chẳng lái xe, chỉ lẳng lặng đứng dưới lầu chờ đợi. 
Trong cơn mưa rào ầm ĩ, Giám đốc bung ô ra nói kiểu cà khịa: “Trưởng phòng Phương này, anh nhớ về là cậu lao thẳng đến ga tàu điện ngầm kia mà. Hôm nay ăn mặc bảnh bao này chờ gì thế? Bạn gái à?” 
Phương Mãn đáp: “… Không.” 
Giám đốc: “Ha ha ha, chẳng lẽ bạn trai?” 
Phương Mãn: “…” 
Phương Mãn và Giám đốc vốn là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, ngày thường bị Phương Mãn đì ra chọc tức không biết bao bận, hôm nay mãi mới kiếm được cơ hội để khịa lại: “Cậu phải cố gắng nhiều vào. Tuy luận về tướng mạo thì ở công ty cậu thứ hai không ai là chủ nhật, nhưng thế thì nói được gì? Đàn ông quan trọng nhất vẫn là phải có xe có nhà. Cậu nhìn lại mình, rồi nhìn anh xem?” 
Phương Mãn mỉm cười, nói nửa đùa nửa thật, “Nghe ý giám đốc là định tăng lương cho tôi à?” 
Giám đốc thoáng khựng, nói lảng đi: “Trưởng phòng Phương cứ đứng đợi mưa tạnh thế này trông khổ quá, có cần anh cho quá giang về không?” 
Phương Mãn đối đáp lão luyện: “Cũng được.” 
Giám đốc khoái chí nói: “Vậy cầu xin anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-nang-100-ki-lo/843067/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.