Năm ấy Phương Mãn mười bốn tuổi, là một cậu nhóc rất ưa mạo hiểm.
Sau khi xem xong series “Thiên sứ bắt ma” của Lâm Chánh Anh, Mãn ta nhiệt huyết sôi trào lập tức lấy cô-ca mua chuộc bè bạn thành lập một đội săn ma.
Phương Mãn là đội trưởng, đội phó là bố của Lươn Văn Chó, được mệnh danh là “chó trong giang hồ”.
Như chúng ta đã biết, sau khi thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thì đến phim còn chẳng có bóng ma nào chứ đừng nói đến một thủ đô đầy chính khí thế này. Phương Mãn cùng chúng bạn bất chấp gió lạnh bật đèn pin đi săn lùng. Sau nhiều ngày không kiếm được nửa con ma nào mà đồ ăn vặt đã rơi rụng không ít, cuối cùng đến đêm 30 Tết, đội săn ma đã giải tán bằng sạch, chỉ còn lại tổng tư lệnh “một mình tao” Phương Mãn.
Phương Mãn vẫn không bỏ cuộc, và lấy và để mấy miếng cơm rồi nhét lương khô vào ba lô và dắt chó lên núi.
Phương Mãn rất quen thuộc với mùi hương trên núi. Hoa lá cây cỏ chim muông thú rừng, Phương Mãn đều có thể nhận biết mùi của chúng từ cách xa hàng trăm mét. Đêm đó, ánh trăng rất sáng, một cơn gió thổi qua, con suối chảy róc rách lấp lánh ánh bạc, và Phương Mãn ngửi thấy một mùi hương xa lạ bên bờ sông.
Chỉ một sợi hương được gió lạnh thoảng qua chóp mũi, còn chưa kịp ngửi rõ đã biệt tăm.
Phương Mãn lần theo mùi hương và tìm thấy một cái giếng cạn. Giếng này đã bị bỏ hoang nhiều năm, không sâu, chỉ tầm bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-nang-100-ki-lo/843062/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.