Hôm sau là một ngày nắng đẹp, tôi tự tỉnh giấc.
Tỉnh lại thì toàn thân đau nhức, trong phòng chỉ còn mình tôi.
Lúc tôi thay quần áo thì liếc nhìn chiếc hộp vuông nhỏ được đặt trên đầu giường.
Vẫn còn mới, còn chưa bóc.
Tôi lập tức thấy căng thẳng, ra ngoài thì bắt gặp Thi Phượng Dương đang nấu ăn trong bếp.
Tiếng chiên xào vang lên từ chiếc chảo nóng, mùi trứng chiên thơm nức bay khắp nơi, nồi cơm điện đã mở, cháo bên trong còn đang sôi ùng ục.
Trên bàn có bắp luộc, sandwich với sữa bò nóng.
Tôi rất kinh ngạc, không ngờ đôi tay chuyên cầm dao phẫu thuật kia còn biết nấu ăn.
Thi Phượng Dương quay đầu nhìn tôi, nở nụ cười, một nơi toàn là hơi ấm thức ăn như phòng bếp lại bị anh nhuộm vào vẻ kiều diễm.
“Tỉnh rồi? Thấy sao?”
Tôi sửng sốt, da mặt như bị người ta thiêu đốt: “Sao là sao ạ?”
“Là ở mặt đó ấy.”
“Mặt đó là?”
Lúc này anh mới nhận ra tôi đang giả ngu, khẽ cười thầm, tâm trạng dường như rất vui sướng: “Để tối anh sẽ cho em biết là mặt nào.”
Được rồi, tôi không thể đấu lại anh, chỉ làm cho nhịp tim tăng cao mà thôi.
Thế là tôi lắp bắp hỏi anh: “Nhưng mà, cái đó, tối qua không dùng… hả?”
Phải mất một lúc anh mới phản ứng lại được tôi đang nói gì, đáp: “Không dùng.”
“Sao lại không dùng?”
“Sao lại phải dùng?”
“Vậy sao hôm qua anh còn mua?”
“Tiện tay thì lấy thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-sang-cua-long-anh/2595747/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.