Lúc hai người về tiểu Yểu vừa thu dọn bàn ăn xong: "Ông chủ, anh Lâm, cuối cùng hai người cũng về rồi, anh Lâm thế nào, không sao chứ?" 
"Không sao, bác sĩ kê đơn, nói qua hai ngày là ổn." 
Tiểu Yểu vỗ ngực thở phào: "Vậy thì tốt, làm em khiếp vía..." 
Khoai lang nướng rất ngọt, như thêm mật ong, đến tận bây giờ trong miệng Lâm Khinh Chu vẫn còn vị ngòn ngọt, cậu quen cửa quen nẻo lấy một chai nước suối trong tủ lạnh, dựa lên bàn ở quầy lễ tân liếc tiểu Yểu. 
Tiểu Yểu khó hiểu nhìn cậu: "...?" 
Lâm Khinh Chu cong môi: "Hồi nãy cô gọi nhầm rồi nhỉ?" 
"Hả?" Tiểu Yểu sửng sốt, sau đó chợt nhớ ra gì đó, giả ngu nói, "Ha ha... Ha ha ha... Anh Lâm không nói giỡn thật ạ?" 
"Tất nhiên là không rồi. Lần này cho qua, lần sau nhớ đừng gọi nhầm đấy." Lâm Khinh Chu đoan trang nói. 
Tiểu Yểu căng da đầu nói: "Biết rồi mà." Sau đó tháo chạy, "Thức ăn đang hâm trong bếp, em đi lấy cho hai người!" 
Chỉ còn lại mình Tần Việt nghe không hiểu mô tê gì, nheo mắt cảnh giác nhìn Lâm Khinh Chu: "Hai người đang đánh đố cái gì đó, em muốn làm gì nữa?" 
"Đâu có, chỉ là tiểu Yểu cứ thích gọi em anh Lâm, anh Lâm miết, xa cách quá, em không thích, bảo cô ấy sửa xưng hô lại." 
Bữa cơm này muộn hơn bình thường một tiếng do Lâm Khinh Chu tới bệnh viện, ăn xong đã hơn tám giờ, tinh thần Tần Việt không tốt, nom rất mệt. 
"Ở đây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-rot-lai/3506221/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.