Lúc này Đậu Hiểu Hoa đang ngồi dựa đầu giường, lúc Lâm Khinh Chu gõ cửa vào bà ngước lên nhìn: "Dán câu đối xong rồi?"
"Dạ." Lâm Khinh Chu đứng sát khung cửa.
Hiếm khi nó ngoan ngoãn thế này, nhưng Đậu Hiểu Hoa không hề vui lên, "Con vào đây, sau đó đóng cửa lại, bà ngoại nói với con mấy lời."
Lâm Khinh Chu đương nhiên biết bà muốn nói gì với mình, mím môi, cứng đờ không động đậy, "Bà ngoại, con thật sự rất thích Tần Việt, rất thích, rất thích, xin người đừng tách chúng con ra."
"Bé Chu, con còn quá nhỏ, không hiểu mấy thứ này, hai con đều là con trai, hai đứa con trai sao có thể ở bên nhau chứ, nếu bỏ mặc tụi con không lo, ngoại chết rồi cũng không yên lòng."
"Ngoại! Người nói gì vậy! Tết nhất không được nói mấy lời này, chính người mới nói ban nãy, sao đảo mắt lại bắt đầu nói bậy rồi!"
Nhưng con người rồi sẽ chết, hơn nữa sức khoẻ bà thế nào bà hiểu, đợi bà chết rồi hai đứa trẻ biết phải làm sao?
Bà cũng muốn giả vờ như không có việc gì đón Tết tiếp, nhưng khó quá, bà rất lo.
"Ôi."
Chỉ một buổi tối ngắn ngủi, bà cụ như đã già đi rất nhiều, mái tóc hoa râm cũng rõ ràng hơn, Lâm Khinh Chu thấy mà trong lòng rất buồn.
Nó biết để bà ngoại chấp nhận chuyện này không dễ, nhưng ngoại yêu nó, cũng thương Tần Việt, sẽ có một ngày chấp nhận hai đứa nó, vậy nên chuyện này giống như hồi xưa nó theo đuổi anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-rot-lai/3428170/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.