Sao có thể không thích.
Làm thế nào có thể không bằng lòng.
Lâm Khinh Chu nhào thẳng về phía anh nó, hai tay ôm chặt cổ anh, hung ác gặm lấy đôi môi mong nhớ đã lâu.
Đáng tiếc thiếu niên lần đầu hôn môi, non nớt vụng về, chẳng theo quy tắc nào, môi răng đập lên môi anh nó, Tần Việt ăn đau xuýt xoa một tiếng, nhưng đuôi mắt vẫn treo nụ cười.
"Hôn môi không phải hôn như thế."
Ngờ đâu Lâm Khinh Chu còn không phục: "Vậy phải thế nào?"
Tần Việt không trả lời câu hỏi của nó ngay, mà hỏi: "Cửa khoá chưa?"
Lâm Khinh Chu: "...Hình như chưa."
Anh nó đáp lại tình cảm của nó, đây là chuyện Lâm Khinh Chu không dám nghĩ tới, nó kích động khó lòng kiểm soát bản thân, suýt quên đây không phải nhà mình, bất cứ lúc nào cũng sẽ có bác sĩ y tá vào...
Hơn nữa cái người nhìn như bác sĩ còn căn dặn, đợi anh nó tỉnh thì bấm chuông đầu giường báo họ tới ngay.
Kết quả...
Lâm Khinh Chu nhìn sắc mặt nhợt nhạt của anh nó, chột dạ hỏi: "Anh, giờ anh cảm thấy sao, em gọi bác sĩ nhé?"
"Không cần." Tần Việt nói, "Đi khoá cửa trước đi."
"Hả?"
"Đi khoá."
Mặc dù Lâm Khinh Chu không biết anh nó muốn làm gì, nhưng chỉ cần là lời Tần Việt nói, nó sẽ ngoan ngoãn làm theo.
"Anh, khoá xong -- ưm --" Nó còn chưa dứt lời, đã bị Tần Việt kéo lên giường, tiếng kinh hô cũng bị Tần Việt dùng môi chặn ở trong họng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-rot-lai/3386807/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.