Lâm Khinh Chu đương nhiên biết tửu lượng mình thấp bao nhiêu, có một lần nó ham hố uống nửa chén rượu trái cây đã say, sau đó mượn rượu làm càn, cười hi hi ha ha suốt.
Nó dính Tần Việt, rượu vào càng dính hơn, lẽo đẽo theo sau Tần Việt, Tần Việt quay người, nó đúng lúc tông vào, đầu đập lên môi Tần Việt, báo hại môi Tần Việt bị rách.
Thế mà ngày hôm sau tỉnh dậy, kẻ đầu sỏ quên sạch sành sanh chuyện này, vô tội hỏi Tần Việt: "Anh, môi anh bị sao vậy?"
Tần Việt câm nín nhìn nó, còn chưa nói gì, nó đã tủi thân trước: "Anh, anh lén lút yêu đương hả?"
Biểu cảm đó hệt như nếu Tần Việt quen bạn gái, chính là phản bội nó vậy.
Mà vài năm qua đi, tửu lượng của nó chẳng thấy tăng được miếng nào, trong lòng Tần Việt cảm thấy buồn cười, bất giác chìm đắm vào trong chuyện cũ.
"Anh ơi?" Cho đến khi Lâm Khinh Chu gọi thêm tiếng nữa.
"Không có." Lúc này Tần Việt mới thu tầm mắt về, thong thả rây một lớp đường vào hộp giữ tươi, sau đó để từng trái mận vào, bình thản nói, "Em không nói gì cả."
Lâm Khinh Chu thầm thở hắt ra: "Anh, anh biết đó, em uống rượu là cứ thích nói quàng nói xiên làm chuyện vô tri, làm xong đánh một giấc là quên hết, vậy nên nếu như em có làm gì, nói gì chọc anh không vui, anh đừng tính toán với em."
Lần này Tần Việt không ngước lên, hời hợt "ừ".
"Anh, em đã suy nghĩ rồi." Mận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-rot-lai/3384645/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.