Lễ hội âm nhạc kéo dài ba ngày, bắt đầu từ bốn giờ rưỡi cho đến mười một giờ tối, mỗi ngày một ban nhạc khác nhau biểu diễn, rất nhiều người sau khi chờ được ban nhạc mình thích liền rời khỏi, cũng có người đem lều theo, muốn cắm rễ tới đêm bế mạc, Lâm Khinh Chu đẩy Tần Việt đến chỗ cách xa đám người ngồi.
Nơi đó có mỏm đá ngầm rất to, Tần Việt ngồi trong xe lăn, Lâm Khinh Chu thì ngồi trên mỏm đá bên cạnh, hai người với tư thế một trước một sau nhìn lên sân khấu phía xa.
Từ góc độ của Lâm Khinh Chu, có thể nhìn thấy lông mi mảnh dài rậm và sống mũi cao thẳng trên mặt Tần Việt, còn có mái tóc dài đen nhánh.
Dường như anh rất thích xõa tóc, sống ở [Phù Bạch] đã nhiều ngày cũng chưa nhìn thấy người này thử kiểu tóc khác.
Nhưng Lâm Khinh Chu không thể không thừa nhận, kiểu tóc này rất hợp với anh, cực kỳ, siêu cấp xinh đẹp. Gió biển mang theo vị mặn ẩm thổi phà vào mặt, tóc dài bị thổi rối tung, có một số ít vểnh cao lên, cọ qua chóp mũi của Lâm Khinh Chu.
Nhè nhẹ, ngưa ngứa. Tựa như chú bướm đập cánh bay qua trong làn gió chiều giữa hè.
Chứa đựng những hương thơm thoang thoảng. Khiến người phía sau bất giác giơ tay lên, muốn giữ lại nó.
Lúc đầu ngón tay sắp sửa chạm đến mái đầu, Tần Việt đột ngột quay đầu, nhướng mày với cậu: "Cậu Lâm, muốn ăn hàu ốp lết không?"
Cánh tay của Lâm Khinh Chu vẫn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-trang-rot-lai/3361799/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.